Khi Trần Mặc nhận lại điện thoại từ Tịch Tư Yến, cậu có hơi ngạc nhiên: "Cậu nói việc cậu ta liên hệ với phóng viên là thế nào?"
Lão Cẩu đáp: "Đúng vậy, mấy bài báo bám theo sự kiện này cũng không thiếu những lời gièm pha về Dương Thư Lạc mà. Nói rằng cậu ta cứ bình thản mà chấp nhận sự thiên vị của gia đình họ Dương, còn bày đặt cái danh hiệu 'Ngôi sao học đường' nữa. Cậu ta giết địch một nghìn nhưng cũng tự hại mình tám trăm, thấy thú vị gì cơ chứ?"
Lúc này, Tề Lâm bê chiếc laptop đi tới.
"Nhìn cái này đi."
Trần Mặc và Cẩu Ích Dương cùng lúc quay đầu lại.
Đó là bản tin khẩn cấp được phóng viên phát sóng sáng sớm hôm nay. Trong khung hình rung lắc là cổng lớn của nhà họ Dương.
Cảnh tượng trông có vẻ hỗn loạn, phóng viên, xe cảnh sát, và tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Dương, ngoại trừ Trần Mặc, tụ tập lại thành một đám đông.
Người đàn ông trung niên bị bẻ tay quỳ dưới đất không ai khác chính là Trần Kiến Lập. Ông ta vừa giãy giụa vừa hét to: "Tôi tìm con trai mình đòi tiền là lẽ đương nhiên! Tôi nói cho các người biết, người bắt cóc đứa bé là mụ Lý Vân Như kia, nhà họ Dương các người cứ việc kiện mụ ta! Tại sao lại bắt tôi?!"
Máy quay chuyển cảnh, bây giờ là Dương Thư Lạc đang cúi đầu.
Phóng viên hỏi: "Dương Thư Lạc, cậu đã bị chính ba ruột của mình tống tiền suốt một thời gian dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-that-song-lai-bat-dau-duong-sinh/3703845/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.