Vì đêm giao thừa hôm đó mà suốt từ mùng Một đến mùng Sáu, Trần Mặc luôn bị cuốn vào những cuộc họp mặt gia đình với nhiều hình thức khác nhau. Cậu đột nhiên trở thành người được săn đón, những chú bác, anh em họ mà trước giờ cậu không hề thân thiết, nay bỗng chốc xuất hiện, như thể giữa họ chưa từng có khoảng cách.
Trần Mặc không từ chối, ai khen cậu thì cậu đón nhận, ai dạy bảo cậu thì cậu lắng nghe.
Chỉ là, khi ai đó cố gắng hỏi dò xem ông nội đã để lại cho cậu những gì quý giá, hoặc lấy cớ cần giúp đỡ mà muốn "mượn tạm" thứ gì từ gia tài của ông, Trần Mặc đều coi như không nghe thấy.
Khi năm mới còn chưa qua, cơn sóng nhiệt tình quanh cậu đã nhanh chóng rút đi.
Lần sau khi có ai đó nhắc đến Trần Mặc, chỉ toàn là những lời phàn nàn khó chịu, bảo cậu là người biết giữ của, chỉ thiếu nước nói thẳng rằng cậu keo kiệt.
Trần Mặc keo kiệt hay không, ai biết thì tự biết.
"Lại gửi tiền nữa à?" Khi kỳ hai lớp mười bắt đầu không lâu, lão K nhắn tin: "Nhà đầu tư mà anh giới thiệu đã qua thẩm định và quyết định đầu tư cho bọn em rồi. Chỉ riêng việc đó thôi, bọn em đã rất biết ơn anh."
Đối phương vừa vào câu đầu đã dùng đại từ kính ngữ.
Điện thoại trên tay khiến Trần Mặc cảm thấy không thoải mái trong giờ tự học.
Trần Mặc nhắn: "Cứ gọi tôi Trần Mặc là được."
Lão K đáp: "Vâng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-that-song-lai-bat-dau-duong-sinh/3703842/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.