Kỳ Liên phát ngốc khi nghe giọng nói của Lí Tô Mặc, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“Kỳ Liên, có chuyện gì sao?”
“Không, chỉ muốn gọi điện thoại nói chuyện với anh.” Kỳ thật hai người bọn họ hiện tại đều cảm thấy hỗn loạn, chính là cả hai đều không phá vỡ tầng cửa sổ giấy kia.
“...” Bên kia Lí Tô Mặc cũng không lên tiếng.
“A Mặc, tôi muốn đính hôn.”
“Chúc mừng.”
“Tôi sẽ thương Bạch Thù, dù sao cô ta đã yêu tôi đến không thể tự kiềm chế được rồi!” Kỳ Liên cười to, nhưng tâm của hắn lại đau như bị xé rách ra.
Hắn cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này mới có thể khiến cho Lí Tô Mặc cũng đau như hắn! Chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm thấy họ đang ở cùng nhau.
“Sẽ không!” Lí Tô Mặc trầm giọng
Kỳ Liên im lặng, lúc sau mới nói, “Cô ta sẽ!”
“Sẽ không! Tôi sẽ khiến cho cô ấy không có dư thời gian mà suy nghĩ tới cậu!” Lí Tô Mặc siết chặt bàn tay.
“Anh!”. Qua nữa ngày , Kỳ Liên mới cất tiếng cười to đứng lên, “A Mặc, có phải hay không chỉ khi cô ta bị ta phá thân thì anh mới không còn tự tin như vậy? Anh mới có thể đau lòng giống như tôi?”
“Kỳ Liên, Cô ấy cũng không có tổn thương tới cậu!” Thanh âm của Lí Tô Mặc đã lạnh như băng.
“Cô ta như thế nào không có làm tổn thương tôi! Anh thích cô ta chính là tổn thương lớn nhất đối với tôi!” Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phuc-hac-san-vo-yeu/2928399/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.