Bạch Thù nhàm cháncắn quả quả táo, một tay cầm điện thoại, mắt không nháy đến một cái nhìn chằm chằm màn hình, ba mươi giây sau, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Bạch Thù nhìn cũng không thèm nhìn liền nhận, “Alo?”
“Là tôi.”
Cả người Bạch Thù run lên, lại là hắn – Lí Tô Mặc! Ông trời ạ, gần đây hắn làm âm hồn mãi không tan sao?
“Lí tiên sinh có chuyện gì sao?”
Lí Tô Mặc ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, “Tôi nhớ hình như học kỳ này cô không bận.”
Một tay Bạch Thù cầm điện thoại, một tay cầm quả táo đưa lên miệng, răngrắc cắn một ngụm, “Lí tiên sinh, học kỳ này tôi có bận hay không thìliên quan gì đến anh?”
“Bạch Thù…” Thanh âm Lí Tô Mặc rất nhẹ, “Hình như cô đã quên trong tay tôi vẫn còn tấm ảnh chụp chúng ta ở khách sạn!”
Bạch Thù giận, buông quả táo trong tay ra, “Cái gì!? Lời nói mập mờ như vậylà sao! Rõ ràng chúng ta đi từ trong khách sạn ra, khi nào thì thànhchúng ta cùng vào khách sạn?”
“Hừ…hóa ra là chúng ta cùng nhau từ trong khách sạn đi ra.”
Bạch Thù hóa đá, vì sao sự thật là như vậy, nhưng vào lời hắn lại trở thànhmập mờ không rõ! >_
“Lí tổng, Lí thiếu, Lí công tử, có thể nói cho tôi biết hay không, tôi rốt cuộc đắc tội anh ở chỗ nào?”
“Cô đắc tội tôi còn thiếu sao?” Lí Tô Mặc kinh bỉ thả lại một câu.
Bạch Thù tiếp tục hóa đá, sao cô lại hỏi ra vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phuc-hac-san-vo-yeu/2928387/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.