- Kim, khi ông tức giận, có thể sẽ ảnh hưởng đến chính mình. Bỗng nhiên trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà, trong mắt hắn tất cả đều là bóng dáng của Kim. - Ta hiểu! Kim vừa dứt lời, sát khí trên người ông ta liền biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh. Cả người giống như mặt hồ bằng phẳng, toàn thân tìm không ra chút sơ hở. - Ti.
Thường Nhạc chờ chính là giờ khắc này, giữa bình tĩnh và tức giận, đó chính là bước ngoặt, đồng thời cũng là cơ hội, một cơ hội hoàn hảo nhất.
Người Thường Nhạc vừa động thì hoàn toàn không giống với cục diện khi bắt đầu. Lúc này, chuyển động của hắn giống như một cái bóng màu đen, một cái bóng khiến người khác không thể cân nhắc.
Khí lưu và lực lượng kết hợp đến hoàn mỹ, Kim như nào cũng không ngờ được, thời cơ mà Thường Nhạc nắm được quá tốt, hơn nữa đợt tấn công của hắn cũng quá hoàn mỹ, sự kết hợp của hai người khiến con người Kim co rút, - Binh!
Ngay cả Thường Nhạc cũng cho rằng một kích này của mình có thể đánh lui Kim.
Nhưng lại vào thời khắc quan trọng nhất, một thứ ánh sáng màu trắng xuất hiện trong tay Kim, Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị thứ ánh sáng màu trắng đó đẩy lui liền mấy bước.
Sắc mặt Thường Nhạc hoàn toàn thay đổi, một kích kia của mình tính từ khi xuất đạo đến nay có thể nói là nắm chắc nhất mà lại bị Kim đánh bại.
Hơn nữa còn thảm hại như vậy.
Kim không tính sẽ bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538491/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.