Chương trước
Chương sau
Chỉ với thanh âm này, sợ rằng cho dù có là phụ nữ xấu cũng sẽ làm cho đàn ông trở nên điên cuồng, Thường Nhạc là đàn ông, đương nhiên cũng không thoát khỏi việc ham thích cái đẹp.
- Đẹp, rất đẹp, vô cùng xinh đẹp. Thường Nhạc gật gật đầu, bất kỳ thứ gì cũng đều không đủ khả năng che dấu tia dục vọng trong mắt hắn.
- Như vậy anh bằng lòng nghe lời tôi sao?
Đôi mắt xanh lam xinh đẹp dường như xâm nhập tới tận xương tủy con người.
Thân hình Thường Nhạc lay động một trận, giọng hơi trì trệ nói:
- Đồng ý, tôi đồng ý nghe lời cô.
- Tốt lắm, tôi tên là Mộng Vu. Từ giờ trở đi, anh chính là nô lệ của tôi, tôi bảo anh làm gì thì anh hãy làm việc đó. Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười ngọt ngào.
- Đúng, tôi chính là nô lệ của cô, cô bảo tôi làm gì tôi cũng đều làm. Thường Nhạc chậm chạp gật đầu.
- Hiện tại, nghe lời tôi, gọi một tiếng chủ nhân để tôi nghe coi.
Thân hình mềm mại kia vừa hơi động liền như mộng ảo trong phút chốc đã di chuyển tới trước mặt Thường Nhạc.
- Chủ nhân.
Thường Nhạc gật đầu, gọi một tiếng.
- Tốt, rất tốt. Trên mặt Mộng Vu lộ ra nụ cười vui vẻ, hơn nữa cô càng cười, cảm giác mông lung trên khuôn mặt dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ bướng bỉnh ngày một tăng thêm.
- Chủ nhân còn có việc gì muốn tôi làm không? Thường Nhạc vẫn hỏi một cách công thức hóa như trước.
- Xoay mình ngã một cái cho tôi coi.
Vừa dứt lời, thân hình Thường Nhạc hơi chuyển động, lật một cái khéo léo ngã xuống đất.
- Hiện tại nghe lời tôi, mang tất cả người của tộc Hắc Vu chúng tôi ra ngoài, có được không? Vẻ mặt Mộng Vu bỗng trở nên khẩn trương.
- Đương nhiên có thể, tuy nhiên Thường Nhạc nói tới đây thoáng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: - Tuy nhiên tôi có một điều kiện.
- Điều kiện gì? Trong khoảng thời gian ngắn, Mộng Vu còn chưa kịp phản ứng, liền thuận theo lời nói của Thường Nhạc mà hỏi.
- Lên giường với tôi!
Thường Nhạc nghiêm túc nói.
- Với anh Mộng Vu còn chưa nói hết câu liền giật mình tỉnh ngộ, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu đỏ bừng, trông cô giống như tên trộm bị cảnh sát bắt được, lúng túng cúi đầu, thân hình mềm mại hơi động.
- Bảo bối của tôi
Trong chớp mắt khi Thường Nhạc vừa nhào người tới, thân hình mềm mại của Mộng Vu không ngờ lại hoàn toàn biến mất trong hư không, phảng phất giống như giấc mơ.
- Di chuyển tức thời của Tiểu Bảo.
Con ngươi Thường Nhạc co rút một trận. Di chuyển tức thời của Tiểu Bảo tuyệt đối không phải ai muốn sử dụng đều có thể dùng được, mà vừa rồi, người phụ nữ Mộng Vu này sử dụng trong nháy mắt, còn thuần thục hơn cả Tiểu Bảo.
Ánh mắt Thường Nhạc dừng lại ở cây đàn lúc trước, bàn tay không tự chủ sờ lên trên đàn, âm thanh tuyệt vời lại vang lên. - Tài à.
Bỗng nhiên lúc đó, tiếng hoan hô long trời lở đất của Tiểu Bảo vang lên, khiến tâm tình muốn đánh một bản đàn của Thường Nhạc hoàn toàn biến mất.
- Binh binh binh
Thanh âm long trời lở đất vô cùng đột ngột truyền tới, sau đó mặt đất nảy sinh ra chấn động mạnh mẽ.
- Bà cô nhỏ này sẽ không phá căn phòng đi chứ? Thường Nhạc hơi sững sờ, không thể không đi vào nhìn một cái.
- Mẹ ơi.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cả người Thường Nhạc đều choáng váng. Trong phòng này có bốn cánh cửa, trên mỗi cánh cửa đều khảm đầy châu báu. Đối với Tiểu Bảo mà nói quả thực vô cùng hấp dẫn.
Vì vậy cô liền ra tay phá cửa.
- Em có thành công hay không? Mộng Vu vừa bước vào cửa, một thân hình đầy đặn liền ôm cô vào. Cái đầu nhỏ nhắn gắt gao đặt ở giữa hai ngọn núi cao vút.
- Chị, chị làm em buồn chết mất, mau buông em ra. Mộng Vữ cố gắng rời khỏi người cô chị, mở ra trước mắt là một khuôn mặt đẹp đẽ, đúng là Vũ Vu người đứng đầu Hắc Vu trong đại điện.
- Xem ra chắc chắn không thành công rồi.
Vũ Vu lấy tay sờ mũi Mộng Vu, cười hi hi nói: - Thật không ngờ có một không hai như em mà lại có lúc thua trận, chẳng nhẽ Thường Nhạc không phải là đàn ông?
Khuôn mặt Mộng Vu không tự chủ đỏ bừng lên, cô trừng hai mắt nói: - Chị, có lẽ hắn không thích chim non nhỏ như em, chỉ thích mỹ nữ thành thục như chị thôi.
Vũ Vu nghe nói như thế, trong lòng nhảy lên "bang bang". Nếu quả thực như vậy thì tốt quá, có thể lợi dụng sắc đẹp để khiến cho Thường Nhạc giúp mình, như vậy hiệu quả thật quá tốt.
Nghĩ đến đây trên khuôn mặt quyến rũ của cô nổi lên nụ cười giảo hoạt, hẳn là nên trang điểm cho mình một chút.
Thường Nhạc nghênh đón một người khách vô cùng ôn hòa, đối phương mang theo vài người, mỗi người đều vác theo một cái rương, khuôn mặt tươi cười kia khiến Thường Nhạc nhìn cũng cảm thấy ngượng ngùng.
- Có gì cứ nói thẳng? Thường Nhạc thực sự không thể chịu đựng nổi vẻ mặt tươi cười ám muội của đối phương. Hắn cảm thấy cả người buồn nôn, một đại nam nhân cần phải như vậy sao?
- Thường điện hạ, tôi hi vọng ngài có thể ủng hộ tôi, giúp đỡ tộc Hắc Vu chúng tôi thoát khỏi nơi đáng chết này và kết thành đồng minh với chúng tôi. Nếu ngài gật đầu đồng ý thì tiền bạc hay mĩ nữ tùy ngài chọn lựa.
Đối phương vừa nói vừa vỗ tay một cái.
Chỉ thấy mấy thuộc hạ của hắn theo thứ tự đi tới, đặt rương xuống, sau đó mở ra.
- Rồi.
Theo Thường Nhạc dự đoán, trong những chiếc rương này nhiều nhất chỉ là vàng bạc châu báu, nhưng trước mắt thoạt nhìn từng chiếc từng chiếc rương chứa trân châu đen quý báu.
Loại trân châu này, tùy ý lấy một viên đem ra thị trường bán cũng vô cùng đắt giá, huống chi là số lượng nhiều như vậy. Tiểu Bảo hiển nhiên cũng là một người trong nghề có hiểu biết.
Đôi mắt nhỏ đã sớm nhìn trừng trừng không chớp vào mấy hòm trân châu đen, chỉ cần lão Đại Thường Nhạc gật đầu một cái liền lập tức tiến lên chiếm lấy mấy cái rương này.
- Mấy thứ này quả thật rất đáng tiền.
Thường Nhạc híp mắt lại, nhưng vẫn khó có thể che dấu được ánh sáng trong đó.
Ánh mắt Mân sáng lên, vẻ mặt hưng phấn nói: - Như vậy là Thường điện hạ đồng ý?
- Đồng ý? Thường Nhạc hơi lắc đầu, thần sắc có vài phần cổ quái nói: - Mấy thứ này quả thật rất đáng tiền, nhưng tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, nếu tôi đã có được tộc Hắc Vu, vậy thì trân châu đen có là gì, anh bảo có đúng không?
Mân ngẩn ra, trên mặt có vài phần lúng túng nói: - Thường điện hạ nói rất đúng, Mân tôi xem như đã làm phiền rồi. Chúng ta đi.
- Chờ một chút.
Ngay khi Mân vừa xoay người, giọng nói của Thường Nhạc lại vang lên.
Nghe thấy giọng nói của Thường Nhạc, tinh thần Mân rung lên, gã dường như thấy có cơ hội, vội vàng xoay người nói: - Thường điện hạ, ngài đáp ứng tôi?
Thường Nhạc nở nụ cười thản nhiên, nói: - Tuy rằng hiện tại tôi không đồng ý, nhưng tôi muốn nói, nếu Hắc Vũ Vương là người hoàn toàn trung thành với tôi thì tôi có thể tiếp nhận việc kết đồng minh.
Mân là người thông minh, gã tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thường Nhạc, vẻ mặt tươi cười nói: - Tôi hiểu ý của Thường điện hạ, tôi nhất định sẽ giải quyết việc này thỏa đáng.
Nhìn bóng lưng Mân dần dần biến mất, thần sắc Tiểu Bảo hơi khó hiểu nói: - Lão Đại, vì sao chúng ta không nhận lấy trân châu đen ấy? Còn lời anh vừa nói kia nữa là có ý gì? Trên mặt Thường Nhạc vẫn duy trì nụ cười như cũ, nụ cười tự tin: - Tiểu Bảo, em yên tâm, hôm nay sẽ còn có người tới, hơn nữa, tiền bạc sẽ ngày càng nhiều, anh muốn nhìn xem, trong tộc Hắc Vu rốt cục che dấu bao nhiêu bảo bối.
- Cái này gọi là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi Vũ Dực rất thông minh bổ sung một câu.
- Như vậy lão Đại, anh rốt cục muốn cái gì?
Vẻ mặt Tiểu Bảo có vài phần khó hiểu, trừng mắt nghiêm túc hỏi.
Trong đầu Thường Nhạc không tự chủ xuất hiện một màn kia, căn cứ những lời Nữ Vu thánh nữ nói với mình, trong tộc Hắc Vu có một dạng thánh vật, có được thánh vật đó chẳng khác nào có được toàn bộ lòng người tộc Hắc Vu.
Nhưng khi mình hỏi thánh vật kia rốt cục là cái gì thì Nữ Vu lại không chịu tự nói với mình. Lần này hắn đề ra yêu cầu với Hắc Vu Vương quả thực có điểm hơi quá, nhưng nếu không thì làm sao có thể khiến bọn họ sốt ruột.
Chính mình hiện tại, đã là ngọc thì đương nhiên cũng muốn bán giá tốt một chút.
- Lão Đại muốn cái gì làm sao có thể nói cho em biết, tránh sang một bên. Thường Nhạc phất phất tay.
Tiểu Bảo quệt miệng, lôi kéo Vũ Dực tiếp tục tiến hành công cuộc cạy cửa vĩ đại này.
- Không biết người tiếp theo sẽ tới tìm mình là ai? Thường Nhạc nằm ở trên ghế, trong đầu lại không tự chủ xuất hiện bóng dáng Mộng Vu đơn thuần kia, diện mạo xinh đẹp khiến cho người khác kinh tâm động phách, huống chi trên người cô còn có bao nhiêu bí mật không muốn người khác biết.
Tiếng đàn tuyệt vời kia, ngay cả thân thủ mình như vậy cũng suýt nữa lâm vào sự khống chế của đối phương. Nếu tiếng đàn này của Mộng Vu dùng để đối phó kẻ thù thì còn đáng sợ hơn bất kỳ vũ khí nào khác.
Thường Nhạc dù nhắm mắt lại trong đầu cũng đều có thể nghĩ tới ánh mắt kỳ diệu kia.
Một bước chân mềm nhẹ dần dần tới gần mình, lỗ tai Thường Nhạc hơi động lập tức liền trở nên bình tĩnh. Chỉ từ hương thơm tỏa ra từ trên người đối phương là hắn biết bảo bối Mộng của mình đã trở lại.
Đôi bàn tay nhỏ bé đặt trên vai Thường Nhạc không nặng không nhẹ mà bắt đầu xoa bóp. Thường Nhạc cảm thấy thoải mái, bảo bối Mộng của mình học được chiêu thức ấy từ khi nào rồi?
Thường Nhạc lẳng lặng nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ. Bàn tay nhỏ của Mộng vô cùng mềm mại, vô cùng thoải mái, bàn tay nhỏ bé của cô chậm rãi di chuyển về phía dưới.
Thân hình Thường Nhạc cứng ngắc, hắn bỗng nhiên cảm giác không đúng. Dựa theo loại tính cách ngượng ngùng của Mộng, đừng nói sờ soạng phía dưới, cho dù là mát-xa vừa rồi đã là phá lệ khai ân.
Theo sự di động của bàn tay nhỏ bé, Thường Nhạc càng cảm thấy không thích hợp. Bàn tay của đối phương đã chuyển tới giữa bụng mình và đùi, đây quả thực là một việc vô cùng kích thích.
- Cô là ai?
Thường Nhạc vẫn nhắm mắt như cũ, cũng không dời bàn tay đối phương, hắn dường như vô cùng hưởng thụ sự vuốt ve của đối phương nhưng hắn đã chắc chắn đối phương không phải là Mộng, nếu cô là Mộng thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.