- Hi hòa hi hi dĩ phổ huệ xu âm tắc viễn phúc Nguyệt hoa bính bính nhi thôi triều thủ tín nhi vô ương. Thục tại chấp nam minh chi tử phù? Lệnh đại khối nhi tiễu nhiên vận củ. Ngô dục kỳ bắc thần chi thần mục khuy thiên lý nhi chiêu tích quy hàng. Đắc tri chân nhân bất ẩn thiên lý vị thương. Khi Thường Nhạc hấp thu long khí, âm thanh giòn tan của Đệ Nhị Mộng không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.
Thường Nhạc cảm thấy nội lực trong người càng ngày càng tràn đầy, mỗi một lỗ chân lông đều bắt đầu mở ra, thậm chí các tế bào cũng bắt đầu nở ra, Thường Nhạc bỗng nhiên mở mắt.
Lúc này, Đệ Nhị Mộng cũng mở mắt, cô quan tâm nhìn chằm chằm Thường Nhạc: - Thế nào, cơ thể cảm thấy ra sao?
Thường Nhạc duỗi thân một chút, cảm thấy sức mạnh toàn thân dường như tiến vào một trình tự hoàn toàn mới, đáng tiếc lại không tìm thấy một đối thủ bồi luyện ngang tài ngang sức!
Thường Nhạc khẽ hôn một cái lên trán Đệ Nhị Mộng, mặt cô không tự chủ đỏ lên: - Được rồi, người ta đều mệt mỏi rồi, anh đi ra ngoài đi.
Cũng không quan tâm Thường Nhạc có đồng ý hay không, cô trực tiếp đẩy Thường Nhạc ra ngoài cửa.
- Chẳng lẽ là vì mình quá dung mãnh?
Thường Nhạc đứng ở ngoài cửa, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái.
- Lão đại, lão đại, người cậu muốn tớ đã hẹn xong rồi. Vừa mới đi vào đại sảnh, tên nhóc Lạc Phong kia giống như âm hồn từ trong bóng đêm chui ra.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538476/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.