Hai người Tiểu Bảo và Vũ Dực lập tức gật đầu.
- Còn có một con đường sao?
Thường Nhạc giật mình, theo sự thiết lập thì không thể nào xuất hiện hiện tượng này. Chỉ thấy bên cạnh có một cửa sắt bị vứt bỏ, tâm thần Thường Nhạc xao động, nhớ tới lời nói lúc trước của Mộc, phát hiện ra nhiều điều, chẳng lẽ chính là chỗ này sao?
- Hắn nhẹ nhàng dùng sức đánh bật mở cửa sắt ra.
- Cái gì?
Lúc trước mắt hiện ra một thế giới trắng xóa, Thường Nhạc hoàn toàn ngây ngẩn cả người một bên này quả thật là một dòng sông trắng, phải biết rằng nơi đây là một khu hẻo lánh của Paris.
Đừng nói có dòng song băng cho dù chỉ là con sông điều đó cũng là việc hiếm thấy, nhớ tới nơi đây bốn phía xung quanh đều không có cư dân ở, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ: - Chẳng lẽ không có người ở đây sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Thường Nhạc có chút nghi hoặc: - Đây rút cuộc là chỗ nào? Tại sao Mộc lại dẫn chúng ta tới đây?
Thường Nhạc cũng không phải loại người chùn chân bó gối. Hắn quyết định bước vào xem xét, vừa bước vào dòng song băng bước đầu tiên, một cảm giác lạnh đến thấu xương lập tức ùa tới, cơ thể Thường Nhạc bất giác run lên.
- Các em đừng vào đây.
Thường Nhạc cảm thấy kiểu rét lạnh này bọn Tiểu Bảo hoàn toàn không thể chịu đựng được, hắn theo bản năng ngăn cản nói.
- Không sao. Vũ Dực đưa cánh tay nhỏ bé ra, bỗng nhiên trên người các cô xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538468/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.