Nhìn theo ánh mắt của cô gái yếu đuối, Thường Nhạc thấy bên kia là một gương mặt như ngọc. Cô mặc một bộ cung trang màu tím, không biết tại sao khi nhìn thấy đối phương, hắn lại có cảm giác đã gặp ở nơi nào. - Linh Nhi. Trong chớp mắt, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ, hắn nghĩ đối phương trông rất giống Linh Nhi, nhưng so với Linh Nhi còn hấp dẫn, mê người hơn. Đương nhiên Linh Nhi vẫn còn ngây ngô, qua năm, sáu năm nữa, Linh Nhi khẳng định không hề kém sắc so với đối phương, chẳng lẽ đối phương cũng là con gái của Phong Thần? Thường Nhạc lập tức phủ nhận điểm này. Phong Thần chỉ có một con gái bảo bối, ngoại trừ Linh Nhi ra, cũng không có ai khác. Nhưng nhìn cô gái mặc cung trang trước mặt, vóc dáng quả thực rất giống. Cô gái mặc cung trang kia đang nhìn Linh Nhi, khi cô nhìn thấy Linh Nhi trong khoảnh khắc, cô liền cảm thấy dường như đã nhìn thấy một bóng dáng. Đó chính là hình ảnh cô lúc còn nhỏ. Lúc đầu cô gái yếu đuối kia đã đi về bên này, rốt cuộc ngừng lại trước mặt Linh Nhi, điềm nhiên nói: - Tiểu thư, người nên trở về đi thôi. - Tiểu Tử, chị là người mà cha em phái tới để bắt em trở về sao? Linh Nhi trừng mắt, khẽ cười nói. Tiểu Tử lắc đầu lại gật đầu nói: - Sư phụ không bảo em trở về, nhưng tôi hy vọng tiểu thư trở về. Đôi mắt Linh Nhi khẽ chớp, không thoải mái nói: - Không về, nhất định không về, về nhà rất chán, em muốn ở bên ngoài lăn lộn với chị Tiểu Bảo và cùng lão đại Thường Nhạc giành thiên hạ. - Đổ mồ hôi. Thường Nhạc nghe thấy Linh Nhi nói như vậy, quả thực không ngờ Linh Nhi lại chân thành như thế. Thần sắc cô gái áo tím có chút cổ quái, chậm rãi mở miệng nói: - Sư phụ, ngài đã đổ bệnh, rất muốn nhìn thấy em, nên tiểu bảo bối nên quay về thôi. - Cái gì? Lão gia bị bệnh? Linh Nhi nghe thấy những lời này, cả người nhảy dựng lên giống như bị cháy pháo. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ lo lắng, ân cần: - Tôi phải trở về, chúng ta mau nhanh chóng trở về. Bởi vì cái gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, người trong cuộc thường mê muội, trong lòng Thường Nhạc hiểu rõ, đường đường là Phong Thần, cũng không phải nhân vật bình thường, nếu ông ta ngã bệnh, e rằng mọi người trên thế giới này đều sắp chết hết rồi. - Linh Nhi không thể trở về cùng cô. Một giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh đột ngột vang lên, chỉ thấy cô gái mặc cung trang đã đi tới bên này, trên mặt rất bình tĩnh, không lộ ra bất cứ cảm xúc dao động nào. Thường Nhạc theo ánh mắt cô gái áo tím chuyển dời lên người cô gái mặc cung trang, quả thực không ngờ hai người đều có dính dáng quan hệ với Linh Nhi. - Đừng tưởng rằng cô xinh đẹp thì tôi sẽ phải nghe lời cô. Ánh mắt Linh Nhi chằm chằm nhìn cô gái mặc cung trang, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng cảnh giác. Cô gái áo tím cũng bất giác ngăn cản, tới trước mặt Linh Nhi, lạnh lùng nói: - Cho dù cô là ai, nếu cô dám động vào con gái của Phong Thần, đừng trách tôi không khách khí. Mary vẫn luôn ở bên cạnh, khi nghe thấy hai từ Phong Thần, thần sắc cô trở nên kinh ngạc, vừa nãy một trong mấy tên kia còn đánh nhau với mình. Thật không ngờ, một trong số đó chính là con gái bảo bối nhất của Phong Thần, nếu như mình thực sự đánh thắng, e rằng với tính khí của Phong Thần, tuyệt đối sẽ khiến Giáo hội không còn đường lùi. Cô gái mặc cung trang kia căn bản cũng không để mắt cô gái áo tím, chăm chú nhìn Linh Nhi, nhẹ nhàng mở miệng nói: - Linh Nhi, chẳng lẽ con không muốn gặp mẹ sao? - Mẹ? Cả người Linh Nhi giống như bị điện giật, cô mở to đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt mong chờ nhìn cô gái mặc cung trang, chờ mong nói: - Cô…. Cô biết mẹ cháu ở đâu sao? Sắc mặt cô gái áo tím hoàn toàn thay đổi, đôi mắt chăm chú nhìn cô gái mặc cung trang, một khí thế cường đại đột ngột xuất hiện từ sâu trong cơ thể mềm mại của cô. Thường Nhạc hít khí lạnh, cô gái thoạt nhìn có vẻ yếu đuối này không ngờ lại có uy lực như thế, khí thế mà đối phương triển khai tuyệt đối vượt qua đám người Thần, Quang Minh. Trong đầu Thường Nhạc bất giác xuất hiện một bóng hình, chính là Hắc Long. Quả thật khí thế của cô gái yếu đuối trước mắt rất giống Hắc Long. Thường Nhạc thậm chí hoài nghi bản thân trong lúc mạnh nhất muốn đánh bại cô gái áo tím kia e rằng sẽ có khó khăn nhất định. Cô gái mặc cung trang cũng không lui về phía sau, vẫn lẳng lặng đứng yên nhìn Linh Nhi nói: - Linh Nhi, rốt cuộc con có muốn gặp lại mẹ không? Nếu như muốn thì hãy đi với ta. Linh Nhi không hề nghĩ ngợi, trực iếp đi về phía cô gái mặc cung trang, nói một cách chắc chắn: - Cháu đi với cô. - Linh Nhi, em không thể…. Cô gái áo tím vội vàng tiến lên, khí thế tràn đầy, trực tiếp hướng về phía cô gái mặc cung trang. - Hừ. Ngay cả Thường Nhạc cũng không ngờ cô gái mặc cung trang lại có thể hóa giải một cách đơn giản như vậy. Cô chỉ khẽ hừ một tiếng, trong nháy mắt khí thế mãnh liệt ở cô gái áo tím đều biến mất. Trong lòng Thường Nhạc hơi căng thẳng, phải biết rằng công kích của cô gái áo tím, cho dù là hắn cũng không thể dễ dàng nghênh tiếp như vậy, chẳng lẽ cô gái mặc cung trang thật sự lợi hại như vậy? Bàn tay mảnh khảnh của cô gái áo tím trực tiếp tấn công giống như một ảo ảnh, cô gái mặc cung trang căn bản không có bất cứ tránh né nào, bàn tay nhỏ bé của cô khẽ động, bàn tay của cô gái áo tím đã bị cô bắt được. - Linh Nhi, chúng ta đi thôi. Cô gái mặc cung trang buông lỏng tay, đồng thời cô cũng nắm lấy tay Linh Nhi đi về phía trước. Cô gái áo tím muốn bước lên nhưng cô cảm giác được phía trước có một tấm chắn. Bất kể cô có cố gắng như thế nào cũng không cách nào đột phá được tấm chắn quỷ dị này. Mắt thấy bước chân của Linh Nhi ngày càng xa, cô gái áo tím không kìm được nói: - Linh Nhi em đừng tin cô ta. Mau quay trở lại. - Em tin tưởng lời của cô ấy. Linh Nhi quay đầu, chân thành nói. - Vì sao? Cô gái áo tím biến sắc. - Bởi vì cô ấy rất giống em. Linh Nhi khẽ trừng mắt, Tiểu Bảo ở bên cạnh cũng la lên: - Linh Nhi, chị ủng hộ em trở về. Có điều em phải nhớ kiếm thêm ít tiền, chị rất nghèo đó. - Thường Nhạc, nếu anh có thể ngăn được bọn họ thì chính là bạn của Phong Thần. Ánh mắt cô gái áo tím tiếp xúc với Thường Nhạc, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, không kìm được mà thốt lên. Thường Nhạc cũng không ra tay, trong đầu hắn xuất hiện một bóng hình, đó là bóng hình mà cho đến nay khiến hắn khó có thể quên, cô gái chơi thả diều. Cô có năng lực cổ quái. Cô gái mặc cung trang trước mắt và bóng hình kia rất giống nhau. Các cô đều có khả năng hùng mạnh, rốt cuộc các cô là người như thế nào? Các cô đến từ cùng một nơi sao? Bóng dáng của cô gái mặc cung trang và Linh Nhi ngày càng mơ hồ, trong đầu Thường Nhạc nghĩ ra càng nhiều thứ, Thánh điện Hắc Ám, Thánh điện Quang Minh, thêm cả cô gái đáng sợ trước mặt. Rốt cuộc thế giới này ẩn giấu bao nhiêu cao thủ vô danh? ———— ZNV rốt cuộc thống nhất, khi cờ hiệu của Điểm G được giương lên khắp các vùng đất, tất cả mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Móng vuốt của Thường Nhạc đã thâu tóm cả ZNV. Kỳ thật vùng đất mà Thường Nhạc nhìn trúng không phải là lãnh thổ ZNV, phải biết rằng ZNV so với Tam Giác Vàng căn bản không đáng nhắc tới. Đương nhiên Thường Nhạc lại thích tính hoang dã của người ZNV, đám người có tính hoang dã này có thể bồi dưỡng được. Thường Nhạc tin rằng đến lúc đó sẽ vung nắm đấm lên sẽ trực tiếp đánh đổ Tân Long Nha. Sau khi hai người Cao Tiếu và Huyết Hổ đã giải quyết xong mọi chuyện ở ZNV, người đầu tiên mà họ gặp chính là Kerri, trong chớp mắt nhìn thấy Kerri. Hai người bọn họ gần như cùng cười phá lên. - Vua binh khí, anh có khỏe không? Cao Tiếu đi tới trước mặt Kerri, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác. Trên mặt Kerri lộ ra vẻ xấu hổ, lần này coi như y đã mất hết thể diện rồi, đường đường là chiến tướng của Điểm G lại bị người ta bắt sống. Đó quả thực là chuyện đòi mạng mà. - Khỏe. Vô cùng khỏe. Kerri kiên trì gật đầu. - Ha ha, ha ha! Cao Tiếu và Huyết Hổ gần như cùng mỉm cười, nụ cười kia quả thức so với sói còn khủng bố hơn. ———— - Lão đại, tại sao chúng ta phải mang một cô gái không có một xu nào về? Tiểu Bảo nghe ngóng ở xung quanh, hơn nữa còn đánh giá qua con người Mary, rốt cuộc phàn nàn trước mặt Thường Nhạc. - Chúng ta đang đợi một vật mà đến tiền cũng không mua được. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên. - Haizz, em không hiểu. Tiểu Bảo bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dạng ủ rũ kia nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười. ———— Kim Sa lần đầu tiên nhận được điện thoại của Thường Nhạc, vô cùng hưng phấn, không gì có thể so với tin tức này, càng khiến cô vô cùng xúc động. Từ sau khi cô ở bên con trai của Kỵ sĩ thần thánh và nhìn thấy Thường Nhạc, cô liền cảm thấy dường như mình đã làm sai điều gì đó, nhưng Thường Nhạc căn bản không cho cô bất cứ cơ hội nào. Có thể nói sự nhung nhớ của cô đối với Thường Nhạc ngày càng sâu sắc. Bây giờ Thường Nhạc lại cho cô một cơ hội, mặc dù có phần lợi dụng trong đó, nhưng có thể chứng minh trong lòng hắn cô vẫn có một vị trí nhất định. Điều động lực lượng cảnh sát nước Pháp đối phó với Kỵ sĩ thần thánh, tạo ra một chút náo nhiệt đối với Kim Sa mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì. Nghĩ đến đây ánh mắt Kim Sa bất giác nhìn sang Tiểu Linh. Vết thương của Tiểu Linh cũng là do cô, Tiểu Linh đối với Thường Nhạc tràn đầy thù hận, cô nên làm như thế đây? —— Lần đầu tiên Hỏa Phượng Hoàng tới tổng bộ Điểm G, mang theo một đám cao thủ, tất nhiên lần này thỏa thuận giữa cô và Thường Nhạc, cho dù Thường Nhạc muốn kéo dài cũng không thể. Thường Nhạc nhìn gần trăm cao thủ trước mắt, lại liên tưởng đến Mary, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười trêu đùa, bởi vì có cái gọi là một con chim trúng hai đích, hi vọng kết quả lần này có thể khiến hắn hài lòng. Hỏa Phượng Hoàng cũng không biết tính toán trong lòng Thường Nhạc, khi cô thấy Thường Nhạc gần như mang theo toàn bộ cao thủ đến tổng bộ Điểm G, trên mặt cô không kìm được lộ ra nụ cười hài lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]