Cô gái không nói lời nào, con ngươi xinh đẹp thậm chí ngay cả động cũng không hề động một cái, cả người thoạt nhìn như người chết, làm cho người khác có cảm giác trầm tĩnh.
Thường Nhạc cũng không cưỡng ép, hắn lôi kéo tay Đệ Nhị Mộng, trực tiếp đi ra ngoài.
Gió đêm nhè nhẹ thổi vào mặt làm cho tinh thần con người ta phấn chấn, đôi mắt xinh đẹp của Đệ Nhị Mộng nhìn chằm chằm những ngôi sao sáng trên bầu trời, nhẹ nhàng mở miệng nói: - Nếu thời gian dừng lại ở một thời điểm nào đó thì thật là tốt!
Thường Nhạc mỉm cười thản nhiên, tà mị nói:
- Nếu quả thật thời khắc này dừng lại thì thật không tốt, nếu có thể anh tình nguyện nhanh trước vài năm!
Đệ Nhị Mộng nghe nói như vậy vô cùng giận dữ, tên vô lại này hoa tâm lừa gạt trái tim của biết bao cô gái, mà có việc nịnh nọt phụ nữ cũng không làm được sao?
Thường Nhạc nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Đệ Nhị Mộng, hắn cũng bắt đầu hiểu ra, không khỏi cười nhạt một tiếng nói: - Nếu một phụ nữ không làm qua vai trò người mẹ, như vậy cuộc đời của người đó còn chưa toàn vẹn, huống chi chúng ta còn chưa có kết hôn, còn chưa tiến vào lễ đường, tất cả giờ mới bắt đầu, còn có rất nhiều buổi đêm lãng mạn, rất nhiều chuyện lãng mạn còn chưa làm, chẳng lẽ anh nói thế không đúng sao?
Đệ Nhị Mộng dù thế nào cũng không nghĩ tới Thường Nhạc sẽ nghĩ như vậy, nàng cảm thấy tim mình mềm nhũn, trong đôi mắt xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538428/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.