Khóe miệng Tư Đồ Lôi Minh lộ ra nụ cười quỷ dị, sau khi gã tiếp xúc với ánh mắt của cô gái xinh đẹp kia thì đi thẳng về phía Hồn châu.
Thường Nhạc vẫn lẳng lặng đứng yên ở đó, giống như mọi chuyện trên thế gian này chẳng có liên quan gì tới hắn.
Tư Đồ Lôi Minh duỗi cánh tay ra, máu đỏ tươi từ cánh tay của gã chảy xuống, khi máu nhỏ lên viên Hồn châu, không ngờ Hồn châu lại tỏa ra ánh sáng cực kỳ chói mắt và quỷ dị.
- Ha ha, ha ha. Ta thoát ra rồi. Rốt cuộc ta đã thoát ra rồi!
Nghe thấy thanh âm này, thân hình Thường Nhạc run mạnh, nhưng khi hắn nhìn ra xung quanh, hắn kinh ngạc phát hiện, những người khác ngay một chút phản ứng cũng không có.
- Chẳng lẽ chỉ có một mình mình nghe thấy sao?
Trong lòng Thường Nhạc đột ngột vang lên câu nói đó.
- Trận đấu này Tư Đồ Lôi Minh thắng!
Khi cô gái tuyên bố kết quả, Thường Nhạc mới dần thoát ra khỏi trạng thái khiếp sợ.
Lúc này mới nhìn lại ánh mắt của Tư Đồ Lôi Minh, Thường Nhạc phát hiện ánh mắt thần bí và quỷ dị của gã lúc này hoàn toàn khác lúc ban đầu.
Khi Tư Đồ Lôi Minh mỉm cười với hắn, Thường Nhạc cảm giác như ngực mình vừa bị một cái gì đánh mạnh lên.
- Ầm!
Bước chân Thường Nhạc không tự chủ được mà lùi về phía sau.
Nhưng sự gián đoạn này rất ngắn ngủi, chỉ trong chớp mắt, bước chân Thường Nhạc đã ổn định lại. Nắm tay hắn hơi dùng sức, áp chế lực tấn công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538417/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.