Đương nhiên kỳ thật nghĩ kỹ lại thì bây giờ Nguyệt mới lớn như vậy, nếu như Tiểu Bảo thật sự là con của cô, như vậy chẳng lẽ lúc cô mười hai tuổi đã bắt đầu sinh con rồi?
Nhưng lúc này Tiểu Bảo rõ ràng đã phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói của mình, cô lúng túng sờ đầu mình rồi đi đến trước mặt cha mẹ Nguyệt:
- Ông, bà, hai người đừng tức giận được không?
Lấy tuổi tác của Tiểu Bảo mà xưng hô với cha mẹ Nguyệt như vậy cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng khi Thường Nhạc nghe thấy xưng hô này thì gương mặt tức tới nỗi sắp biến dạng.
Theo xưng hô của cô bé, Nguyệt vô duyên vô cớ lại có vai vế lớn hơn hắn một bậc?
- Cô bé ngốc!
Mẹ Nguyệt đi tới trước mặt Tiểu Bảo, sửa sang lại mái tóc hỗn loạn của cô
- Về sau ta làm mẹ nuôi của con thì thế nào?
- Mẹ nuôi?
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Bảo vụt sáng, bàn tay nhỏ bé chìa ra:
- Mẹ nuôi phải cho tiền lì xì!
- Phụt!
Da mặt Thường Nhạc có dày đi nữa cũng không thể nhịn được hành động yêu tiền như mạng của cô bé.
Đương nhiên tiền tài đối với Nguyệt gia mà nói không phải chuyện quan trọng, có được một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, ngược lại càng đáng chúc mừng. Quan hệ của Thường Nhạc với Nguyệt cũng nhận được sự đồng ý.
Theo lời của cha Nguyệt, Nguyệt gia không cần lấy con gái bảo bối của mình làm vật giao dịch, chỉ cần Nguyệt nguyện ý, thì cho dù cô thích tên ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538409/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.