Yên tâm, mấy ngày nữa Cao Tiếu và Huyết Hổ ở bên kia sẽ tung ra hai quyền, chúng ta sẽ nhanh chóng tấn công Tam Giác Vàng, đến lúc đó sẽ đòi lại toàn bộ tổn thất.
Thường Nhạc đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ kiên định.
- Ha ha, lão đại, gần đây Tiểu Bảo thấy chán quá!
Khi Thường Nhạc và Như Vân còn đang đôi co, thanh âm uể oải không chút phấn chấn của Tiểu Bảo đột ngột vang lên.
- Tiểu Bảo làm sao vậy?
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tiểu Bảo, Thường Nhạc có chút đau lòng, thần thái của tiểu tham tiền này không giống đang giả vờ.
- Tiểu Bảo nhớ nhà, Tiểu Bảo rất không vui!
Tiểu Bảo bĩu môi, cái miệng đang cong lên đó tuyệt đối có thể treo thêm một chai dầu.
- Đổ mồ hôi!
Thường Nhạc đã từng thấy đám đàn em oán giận mà không chịu đi chiến đấu, thấy Tiểu Bảo chê ít tiền, hầu như tình huống nào cũng đã từng thấy, nhưng tình huống đàn em nhớ nhà thật đúng là lần đầu tiên thấy.
- Vậy phải làm sao?
Thường Nhạc nắm tay lại, bất đắc dĩ nhún vai!
Nhìn bộ dạng bây giờ của Thường Nhạc, Như Vân không khỏi bật cười, sự bực bội vừa nãy không ngờ lại mất sạch
- Hẳn là anh nên mang cô bé ra ngoài giải sầu, như vậy sẽ tốt hơn.
- Uhm, Tiểu Bảo muốn ra ngoài giải sầu!
Tiểu Bảo nghe thấy mấy câu nói đó, ánh mắt sáng ngời, hưng phấn nói.
- Haizz, vậy được rồi, chúng ta tới câu lạc bộ giải trí ở Hàng Châu!
Thường Nhạc cũng hiểu rõ tính tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538372/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.