Nhìn người đàn ông anh tuấn tà dị trước mắt, thân thể Băng Tuyết run lên từng đợt, người kia quả thực biến thái, siêu cấp biến thái, so sánh với đối phương mình không khác gì con tép.
Toàn thân Thường Nhạc tràn đầy hơi thở làm cho người khác phải sợ hãi, một vài người được gọi là cao thủ kia trong mắt Thường Nhạc còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Trong lòng Băng Tuyết đang không ngừng lẩm bẩm: - Hắn ta sẽ không thật sự giết mình chứ? Quả thật bộ dáng khi Thường Nhạc nổi giận đã làm đáy lòng Băng Tuyết rung động rất lớn.
Bước chân Thường Nhạc càng lúc càng gần, Băng Tuyết cũng cảm giác trái tim mình ngày càng đập nhanh hơn, cô có loại cảm giác tử thần đang đi về phía mìnhChẳng lẽ mình thật sự phải chết sao? Nhưng mình còn rất nhiều tiền chưa kịp tiêu!
- Tôi đẹp trai không?
Thường Nhạc dừng bước chân, trên mặt lộ ra một nụ cười tà.
- ???
Trên trán Băng Tuyết hiện lên một dấu hỏi to đùng, cô giật mình nói: - Anh anh không giết tôi sao?
- Chuyện đó cần thiết lắm sao? Thường Nhạc híp mắt lại.
- Lấy Vô Nhai, Vô Mộng, Đệ Nhị Mộng, Bảo Ngọc làm tiên phong, tổ Ảnh làm hậu vệ, tăng tốc tiến lên! Lạc Phong vừa mới truyền đạt mệnh lệnh, bóng dáng của cậu ta giống như âm hồn trong bóng đêm, lướt qua trước mắt mọi người.
Đi theo phía sau Lạc Phong, Lãng Mạn buồn bực lắc đầu, chính mình tốt xấu cũng là nhân vật trâu bò, sao lại bắt mình đi đối phó với kẻ địch đã chạy trốn, giết cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538368/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.