- Anh muốn làm gì? Mỹ nữ mắt nhỏ không những không sợ, trái lại, nhưng hai mắt sáng ngời nhìn Thường Nhạc, thần sắc kia, dường như có mang theo chút gì đó bên trong.
- Em phải chịu trách nhiệm với tôi! Thường Nhạc nghiêm trang nói.
- Trách nhiệm? Tôi chịu trách nhiệm với anh?
Mỹ nữ mắt nhỏ không hiểu nhìn Thường Nhạc, trong mắt tràn đầy vẻ hồ nghi.
- Đương nhiên, ánh mắt của em mê hoặc tôi, khiến tôi sinh ra dục vọng với em, hiện giờ em đột nhiên bỏ đi, khiến tôi nóng ruột nóng gan, có phải là nên chịu trách nhiệm hay không? Thường Nhạc vẻ mặt vô tội nhìn mỹ nữ mắt nhỏ.
Mỹ nữ mắt nhỏ khó hiểu, loại đang ông theo đuổi gái đẹp như này cũng có sao?
- Rừng lớn, loại chim gì cũng đều có!
Linh Nhi khinh bỉ nhìn Thường Nhạc một cái.
- Vậy anh muốn thế nào? Mỹ nữ mắt nhỏ bị đôi mắt Thường Nhạc nhìn đến không được tự nhiên, nhất là mấy chị em bên cạnh cũng không dám đứng ra giúp đỡ, mà cha mình thì bị khí thế của người này dọa tới mức không nói thành lời.
- Rất đơn giản, hôn tôi một cái, em liền có thể đi rồi! Trên mặt Thường Nhạc lộ ra ý cười tà tà.
- Hôn một cái?
Những người đứng xem bốn phía, đồng thời lộ ra vẻ cổ quái, làm hồi lâu, không ngờ chỉ yêu cầu hôn một cái, như vậy khổng phải rất đơn giản sao?
Mỹ nữ mắt nhỏ sững sờ nhìn Thường Nhạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một chút màu hồng, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538362/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.