Chương trước
Chương sau
Tiểu Bảo đắc ý đi phía trước, Thường Nhạc theo sát phía sau, Cao Tiếu và Huyết Hổ lần lượt đi bên trái và phải của Thường Nhạc, bốn mươi tinh anh của gia tộc ma cà rồng đi phía sau bọn họ.
Chỉ nhìn loại khí thế này cũng khiến cho bất cứ kẻ nào thấy cũng phải tránh xa, Cao Tiếu cười hì hì nói:
- Lão đại, dựa vào thân thủ cảu lão đại thì sao còn cần nhiều người bảo vệ như vậy!
- Đúng vậy, chỉ có bị ngu mới chọn ám sát!
Huyết Hổ đồng ý gật đầu.
- Thường Nhạc, tôi muốn lấy cái mạng chó của anh!
Khi hai vị kia vừa dứt lời, một thanh âm trong trẻo ngọt ngào lại có chút non nớt đột nhiên vọng tới.
Giữa ban ngày ban mặt, đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, không ngờ lại có người định ám sát Thường Nhạc, đây đúng là trò đùa mà, Cao Tiếu Và Huyết Hổ liếc nhìn nhau rồi bật cười “xì” một tiếng.
Chỉ thấy phía trước là một thân hình nhỏ nhắn, dung mạo vô cùng đáng yêu, vóc dáng cỡ như Tiểu Bảo, nhưng thon thả hơn Tiểu Bảo, cũng là già trẻ đều giết mà xông tới.
Trong tay cô là một thanh kiếm lớn, thanh kiếm dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng như kim cương đang mỉm cười vậy.
Tiểu Bảo đứng mũi chịu sào nhưng cô lại nhanh chóng vọt sang một bên, hơn nữa còn kêu lên:
- Cố lên, chẻ Thường Nhạc thành hai nửa, cẩn thận đừng làm hư thẻ nha!
Cao Tiếu và Huyết Hổ cũng đứng sang bên cạnh, vì khí thế trên người cô bé thực sự quá yếu, quả thật là không khác gì người bình thường.
- Là cô ta!
Khi nhìn thấy gương mặt tinh tế này, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ, không ngờ đối phương lại là con gái của Phong Thần. Trong trí nhớ của hắn, hắn vì chuyện của cô nhỏ mà đã cẩn thận dạy dỗ cô ta và con gái của Kim một trận.
Thật không ngờ, chuyện xảy ra đã lâu như vậy, cô ta còn muốn đến báo thù, thực đúng là làm loạn mà.
Vốn dĩ Thường Nhạc căn bản không thèm để ý tới, nhưng khi hắn nhìn thấy bảo kiếm trên tay cô bé, ánh mắt hắn ngời sáng:
- Kiếm tốt!
Đúng là thuận tiện nha, thanh bảo kiếm kia trong tay người bình thường không ngờ lại tỏa ra ánh hào quang tráng lệ, hơn nữa khi mũi kiếm đâm về phía trước lại có một tia kiếm khí.
Cho dù là cao thủ, dùng bảo kiếm bình thường để múa kiếm thì e rằng cũng rất khó múa ra được kiếm khí như thế.
Thường Nhạc trở nên hưng phấn, hắn vẫn đang thiếu một binh khí, bây giờ thì tốt rồi, có người chủ động đưa đến một thanh kiếm bá đạo như thế.
Thân hình hắn khẽ động, cô bé còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thường Nhạc nhếch bổng lên, bàn tay nhói đau. Thanh kiếm đã rơi vào trong tay Thường Nhạc.
- Kiếm tốt, thật sự là một thanh kiếm tốt!
Khi kiếm tới tay Thường Nhạc thì xuất hiện một luồng hàn khí, loại cảm giác này khiến hắn chấn động, thật sự là quá kì diệu, quá sảng khoái.
Vận khí cũng thật là tốt quá đi. Muốn ngăn cũng không ngăn nổi!
- Khốn kiếp, mau thả tôi xuống, tôi muốn một mình đấu với anh!
Linh Nhi bất mãn kêu lên, cố dùng bàn tay bé nhỏ để cào mặt Thường Nhạc.
- Đơn đấu?
Thường Nhạc sửng sốt, mỉm cười một cách cổ quái, đệ nhất cao thủ Trung Quốc – Phong Thần lại có một cô con gái bảo bối như vậy, e rằng cũng không nhiều người ngờ tới.
Tay hắn khẽ buông lỏng.
- Bịch!
Mông Linh Nhi tiếp đất đầu tiên, sự đau đớn truyền tới trong nháy mắt, cô nhe răng trợn mắt. Cô khẽ chớp mắt, nước mắt đã rơi xuống.
- Ác ma, tôi liều mạng với anh!
Linh Nhi phủi mông, nhanh chóng bò lên, nhào về phía Thường Nhạc.
Thường Nhạc tà ác cười, tuy rằng không thật sự đánh cô, nhưng vẫn khẽ đưa tay ra, vẫn là có thể đấy, chỉ thấy hắn khẽ vung tay, một luồng gió mạnh thổi tới.
Linh Nhi chỉ cảm thấy một luồng gió thổi tới, thân hình cô đã liên tiếp bị thổi về phía sau, mông lại ngồi “bịch” xuống đất.
- Keng!
Chỉ thấy một âm thanh lanh lảnh vang lên, không ngờ một đống kim cương rơi ra từ trong túi áo của Linh Nhi, dưới ánh mặt trời kim cương tỏa ra những hào quang rực rỡ chói mắt.
- Con bà nó, bản cô nương lại nhìn lầm rồi!
Tiểu Bảo dụi mắt, giống như Colombus phát hiện ra châu lục mới, hưng phấn nhào về phía Linh Nhi.
- Cướp kim cương!
Nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo, Thường Nhạc nghĩ rằng, dù sao thì vị tiểu tổ tông này vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm ra.
- Chị gái, chị bị ngã có đau không!
- Đổ mồ hôi!
Chỉ thấy Tiểu Bảo cận thận đỡ Linh Nhi lên, lại cẩn thận hỏi han.
Dựa vào vóc dáng, Tiểu Bảo có cao hơn Linh Nhi một chút, dựa vào tuổi tác, thì theo suy đoán của Tiểu Bảo, khẳng định cô còn lớn tuổi hơn Linh Nhi, nhưng cô lại chủ động hạ thấp thân phận.
Linh Nhi vừa thấy có người đứng về phía mình, ánh mắt cô bé ửng đỏ, “oa” một tiếng rồi bổ nhào vào lòng Tiểu Bảo, khóc rống lên.
- Ôi Thượng đế ơi!
Thường Nhạc cảm thấy đầu hắn sắp nổ tung rồi, con ốc sên này lại còn dụ dỗ một con ốc sên khác, thật đúng là một chuyện kinh khủng mà.
- Đừng khóc, đừng khóc, chị gái à, chị còn muốn báo thù không?
Ánh mắt Tiểu Bảo chằm chằm nhìn kim cương trong túi áo Linh Nhi, nhưng ngoài miệng lại dịu dàng an ủi.
- Muốn!
Những lời này của Tiểu Bảo đã nói trúng suy nghĩ trong đầu Linh Nhi rồi, cô chờ mong nhìn Tiểu Bảo.
- Ha ha, vậy chị đi theo Tiểu Bảo đi, nhất định có thể báo được thù nha.
Tiểu Bảo tà ác mỉm cười.
- Tiểu Bảo? Vậy em có quan hệ gì với cái tên khốn kiếp này?
Xem ra Linh Nhi mới chỉ ngốc đến một mức độ nhất định thôi, cô nửa tin nửa ngờ nhìn Tiểu Bảo.
- Em?
Hốc mắt Tiểu Bảo trong nháy mắt đỏ ửng lên, cô chỉ về phía Thường Nhạc, phẫn nộ nói:
- Tên khốn kiếp này giết cha mẹ em, em với hắn có thù không đội trời chung!
- Phụt!
Thường Nhạc thiếu chút nữa bị mấy lời này của Tiểu Bảo làm cho nghẹn họng, chỉ vì mấy viên kim cương, cô có cần đến mức như vậy không?
Trong lòng Linh Nhi, loại chuyện này căn bản không thể nói dối. Cô đồng tình nhìn Tiểu Bảo, vỗ vai Tiểu Bảo nói:
- Em yên tâm, tuy rằng tên khốn kiếp này lợi hại, nhưng chị sẽ bảo cha chị đối phó với hắn, giúp em báo thù!
- Phong Thần!
Thường Nhạc giật mình một cái, tuy rằng hắn không sợ Phong Thần, nhưng danh tiếng của đối phương, đệ nhất cao thủ của Trung Quốc, lại để con gái giật dây mà tới tìm mình kiếm chuyện. Đây cũng là một chuyện đau đầu nha.
- Không, phụ nữ chúng ta có thể gánh cả nửa bầu trời. Chúng ta phải dựa vào bản thân để báo thù, mỗi ngày chúng ta theo sau Thường Nhạc, em không tin là hắn không cần ngủ, chỉ cần hắn sơ ý, chúng ta sẽ giết hắn. Như vậy không tốt sao?
Tiểu Bảo đầy nghĩa khí nói.
Linh Nhi sửng sốt, rồi lập tức cười vui vẻ:
- Cách hay, quả thật là cách hay nha, chúng ta hãy cùng ở bên cạnh hắn, mỗi ngày tìm kiếm cơ hội.
Thường Nhạc nghẹn cười nhìn Huyết Hổ và Cao Tiếu, có chút buồn bực nói:
- Quả thực là ngu ngốc một cách đáng yêu nha!
- Nhưng nếu chẳng may hắn….
Linh Nhi vừa mới mở miệng, Tiểu Bảo lập tức hiểu ra, cô khoát tay nói:
- Hắn là một tên ngụy quân tử, chúng ta đều là trẻ con, hắn vì xây dựng hình tượng chói sáng cho mình nên sẽ không giết chúng ta đâu.
Lời nói như vậy cũng chỉ trẻ con chưa từng trải sự đời mới tin, không ngờ cô lại gật đầu, nghiêm túc nói:
- Em gái Tiểu Bảo, chị nghe lời em, mỗi ngày đều theo sau hắn, tìm cơ hội giết hắn!
- Haizz, vốn dĩ cách này rất hoàn hảo, nhưng mà…
Tiểu Bảo nhăn mặt, giống như có khó khăn rất lớn đang làm khó cô.
- Nhưng cái gì?
Linh Nhi nhanh chóng bị thu hút.
- Không có tiền, chúng ta theo sau hắn nhưng cũng phải ăn cơm nha, cái gì mà chẳng phải tiêu tiền, tiền của em đã tiêu hết rồi.
Tiểu Bảo vừa nói, vừa nghiêng người nhìn túi áo của Linh Nhi giống như một tên trộm, Thường Nhạc nhìn thấy thì thiếu chút nữa bật cười, trên đời này kẻ lừa đảo không có tiêu chuẩn nhất đi với người bị lừa không có tiêu chuẩn nhất sẽ phát sinh tình cảnh như bây giờ.
Chỉ thấy Linh Nhi vỗ túi tiền, không chút để tâm nói:
- Yên tâm, tiền của chị tiêu mãi không hết!
- Ngoại trừ chỗ này còn cái gì khác không?
Tiểu Bảo đúng thật là được voi đòi tiên, đây mới hoàn toàn thể hiện một cách triệt để, cặp mắt nhỏ bé gắt gao nhìn Linh Nhi.
- Có nha, nhà chị có nhiều thứ lắm, nếu em cần thì về sau chị sẽ cho em một đống lớn luôn.
Linh Nhi khờ dại nói.
- Một đống lớn.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Bảo híp lại thành một đường, kim cương đang chào mời cô, tiền tài đang chào đón cô, cô kéo tay Linh Nhi, tươi cười nói:
- Chúng ta đi với tên khốn kiếp này thôi!
Nhưng trong lòng lại tự nhủ:
- Nha đầu ngốc nghếch này, bản cô nương bán cô rồi, phải giúp tôi kiếm tiền nha!
- Dòng Trường Giang chảy về phía Đông, sóng chảy vô tận, người phong lưu phải kể đến ta… (Mượn ý bài thơ Nhìn Nô Kiều, Xích Bích mà nhớ cảnh xưa của Tô Thức đời nhà Tống)
- Anh Quang Minh, nếu không nhanh lên thì chúng ta sẽ không kịp lên máy bay mất!
Kerry đau đầu nhìn Quang Minh, tên kia cũng quá kiểu cách đi.
Lần này đi chiến đấu ở ZNV, anh ta thì hay rồi, cả người mặc một bộ đồ kiểu cách như vậy, áo khoác màu đen, kính râm màu đen, bên cạnh còn có bốn tuyệt sắc mỹ nữ đầy lãng mạn người Pháp, hơn nữa nụ cười dâm đãng kia, quả thực khiến cho người ta khó nuốt mà.
Quang Minh miễn cưỡng định thần lại, tươi cười một cách thiện chí với Kerry:
- Yên tâm, có Quang Minh ở đâu, thì mọi chuyện ở đấy đều sẽ thuận lợi thôi.
Phía trên đã đưa xuống một quy định khiến Quang Minh rất đau đầu, phàm là binh lính thì bình thường bọn họ không có quyền tự mình đi chinh chiến, nếu muốn ra ngoài giết chóc, nhất định phải do Bá Vương, Kerry, Đệ Nhị Mộng… những thủ lĩnh hoặc có trí tuệ hoặc cai quản một vùng này truyền lệnh hoặc mời tới.
Mà Quang Minh thì rõ ràng là được Kerry mời tới.
Kerry đã phái quân đội tiên phong tiến vào Việt Nam, bây giờ, ngoại trừ Kery, Quang Minh, bốn mỹ nữ người Pháp, thì không còn nhân vật dư thừa nào khác.
Kerry nhìn Quang Minh và bốn đại mỹ nữ đang nũng nịu kia, anh ta cảm thấy thật đau đầu, lần này cũng coi như lần xuất ngoại chinh chiến đầu tiên của anh ta, nếu như giành chiến thắng, vua binh khí, vầng hào quang của kẻ có trí tuệ sẽ bao trùm lên người anh ta.
Nếu như thất bại, về sau muốn một mình ra ngoài chinh chiến, sẽ có rất nhiều thủ tục phiền toái, cho nên mới cố ý mời cao thủ điên cuồng như Quang Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.