Những sát thủ bình thường trước mắt này, hoàn toàn dùng tính mạng của mình để ngăn cản bước chân của Thường Nhạc.
Mắt thấy Tiểu Bảo bị ba cao thủ vây quanh, Thường Nhạc cảm thấy nội khí điên cuồng bốc lên, đột nhiên đúng lúc đó, hắn nhìn thấy nắm đấm của lão già sắp đánh trúng đầu Tiểu Bảo.
- Giết!
Con ngươi Thường Nhạc nhuốm đầy màu tím, cơ thể nhanh chóng di chuyển tới giữa lão già và Tiểu Bảo.
- Ầm!
Thân hình Thường Nhạc lay động, hắn cảm thấy ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, bóng dáng người trước mắt không ngừng lay động.
- Tiểu Bảo, mau đi đi!
Sức mạnh điên cuồng phát ra, ý thức càng ngày càng mơ hồ, Thường Nhạc theo bản năng hô lớn.
- Ầm!
Thường Nhạc cảm thấy bốn phía như có cái gì đó nổ tung, bản thân tựa hồ như bị chém thành hai nửa, dưới luồng gió rét lạnh, trên gương mặt tà ác lộ kia ra nụ cười khinh miệt, châm chọc: - Thường Nhạc, anh không phải người đứng đầu Điểm G sao?
Thường Nhạc mạnh mẽ hô lên, cả người không ngừng run rẩy, tay dường như bắt được thứ gì đó, ấm áp, mềm mại, khiến hắn như vớ được phao cứu sinh, hắn liều mạng nắm chặt bàn tay kia: - Đừng, đừng bỏ tôi!
Trong ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy toàn bộ phụ nữ của hắn đều rời bỏ hắn: - Đừng bỏ lại mình anh, đừng, đừng rời khỏi anh, anh sẽ yêu em cả đời!
Trong hoảng hốt, một thân thể mềm mại thoáng đi tới, nhẹ nhàng ôm Thường Nhạc vào lòng.
Thường Nhạc như tìm được bến đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538337/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.