- Vì sao?
Sở Phi Dương khó hiểu, lúc trước bản thân muốn đối phó với Tả Thủ hoặc Sở Phi Dương, nhưng Nhâm Phàm lại một mực không cho, hiện tại gã lại chủ động yêu cầu đối phó với Tả Thủ.
- Lúc trước Tả Thủ bị vây trong trạng thái cảnh giác phòng ngự, muốn đối phó với gã, chúng ta sẽ gặp tổn thất lớn. Nhưng hiện tại thì không giống nữa, một khi Liễu Tùy Phong bị tấn công, Tả Thủ tất nhiên sẽ tấn công từ tỉnh S, như vậy sẽ giảm bớt áp lực của Liễu Tùy Phong, tôi tin Tả Thủ đã bắt đầu hành động. Lúc này đối phó với Tả Thủ là vừa đúng! Nhâm Phàm tà tà mỉm cười.
Vẻ mặt Sở Phi Dương bỗng trở nên phức tạp, giữ một thiên tài như vậy bên người là họa hay là phúc? Bản thân mình sau này có thể nào sẽ bị tên đồng minh như gã thâu tóm không?
- Lão đại, em muốn ăn cái bắp đùi gà trong bát anh. Tiểu Bảo sau khi rời giường, căn bản không rửa mặt, nhào tới bàn cơm, bộ mặt đáng thương dùng đũa chỉ vào bát Thường Nhạc, vẻ mặt khát vọng.
Bữa sáng vẫn là do Đệ Nhị Mộng làm, so với ngày hôm qua thì đã tốt hơn một chút, ngẫu nhiên cũng có một hai món khá là khó nhìn!
Thường Nhạc giảo hoạt cười, từ trong mâm lấy ra một miếng đen sì sì: - Ăn cái này đi, ăn cái này tuyệt đối sẽ khiến Tiểu Bảo mãi mãi tuổi trẻ xinh đẹp.
Vừa nói vừa gắp một cái cho Đệ Nhị Mộng: - Em cũng vậy, như vậy công bằng rồi nhé!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538322/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.