- Điều kiện gì em cũng đồng ý! Đệ Nhị Mộng không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói ra. Lời vừa dứt, cô liền cảm giác có chút không ổn. Hiển nhiên là trúng bẫy của Thường Nhạc, nhưng so với cái miệng của tên trộm ti tiện kia, Đệ Nhị Mộng cho rằng đáp ứng một số việc so ra vẫn tốt hơn.
- Thật tốt quá! Thân hình Thường Nhạc trong không trung xoay tròn thành một đường cong quỷ dị, tà tà cười nói. - Anh muốn cùng em đánh dã pháo!
Đệ Nhị Mộng ngẩn ngơ, đôi mắt trong như nước để lộ ra vẻ hoang mang. - Nơi này không có vũ khí đạn dược, nếu như anh thật muốn đánh dã pháo, chúng ta mua chút đạn pháo, mặc cho anh đánh đủ!
- Bịch!
Thường Nhạc bị những lời nói đơn thuần của Đệ Nhị Mộng làm cho cả kinh, dưới chân loạng choạng một hồi.
- Không phải chứ, Mộng Nhi, em đến đánh dã pháo là ý gì cũng không biết sao? Vẻ măt của Thường Nhạc lộ ra nụ cười không đàng hoàng.
- Không phải là đem đại pháo kéo tới vùng đất hoang để đánh sao? Đệ Nhị Mộng có chút bất mãn, tuy rằng chính mình thường sống trong thế giới dưới biển, nhưng những đạo lý căn bản này cô cũng hiểu rõ ràng nha.
- Ha ha – ha ha! Thường Nhạc cười gập bụng xuống.
- Đồ ngốc, đánh dã pháo chính là hai người ở bên ngoài phòng xxoo, ha ha, bảo bối, hiện tại đã hiểu rồi chứ!
- Anh… Đệ Nhị Mộng vốn thuộc kiểu thiếu nữ bảo thủ, đơn thuần. Cô nào nghĩ tới trong đầu Thường Nhạc thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538318/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.