Suýt chút nữa Đệ Nhị Mộng đã cắm đầu xuống dưới biển, cô gái ngốc này dám nói ra như vậy, thật khiến người chết tức điên mà đội mồ sống dậy!
Thường Nhạc cũng cảm nhận được sự quan tâm của Đệ Nhị Mộng đối với mình, hắn giống như là uống phải viên Viagra vậy, vô cùng hưng phấn, trong chớp mắt thân hình bắt đầu di chuyển nhanh chóng.
- Lấy động chế động! Ánh mắt Hắc Long lại sáng lên, cảm giác mà đứa con rể này mang lại cho ông thật sự rất mới mẻ, nhất là về mặt võ học, trước giờ đều là lấy tĩnh chế động, lấy động chế tĩnh, còn hắn lại làm ngược lại, không phục cũng không được!
Tốc độ xoay tròn của Thường Nhạc mỗi lúc một nhanh, bóng dáng càng lúc càng mờ ảo, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.
Biển vẫn gào thét như cũ, gió đang thổi mạnh, chiếc ca nô cô độc kia đang trôi đi nhưng không có một bóng người, mỗi người đều hiểu, so về sức chịu đựng giữa Thường Nhạc và Vô Nhai, ai hiện thân trước thì người đó sẽ thua!
- Ầm!
Âm thanh cực lớn vang lên lại thu hút mọi người, hai bóng hình xuất hiện ở nơi xa xăm, nắm đấm của Thường Nhạc và Vô Nhai va chạm với nhau.
Hai người đều tự động lắc mình một cái rồi lần lượt rớt xuống ca nô của đối phương.
- Thật là sảng khoái!
Thường Nhạc hưng phấn day day nắm tay, trên mặt lộ rõ nụ cười tà mị.
Vô Nhai cười thản nhiên, đúng là anh hùng tiếc anh hùng, trong thời trai trẻ của mình nếu có thể tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538312/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.