- Haizz, tinh thần của Tiểu Bảo thật đáng khen, lão đại sẽ khôi phục nhân quyền cho em để thưởng cho Tiểu Bảo, về sau không được nói bậy nữa, thế nào?
Thường Nhạc cảm thán, tay xoa đầu Tiểu Bảo, thật muốn bổ đầu cô ra xem có phải nhét đầy bong bóng hay không!
- Tiểu Bảo không cần nhân quyền, Tiểu Bảo chỉ cần tiền, lão đại, Tiểu Bảo biết sai rồi, mau cho em tiền đi!
Tiểu Bảo lại tỏ ra đáng thương.
- Chính là chiến thắng!
Thường Nhạc âm thầm cổ vũ bản thân, rồi lập tức mở miệng nói:
- Chờ đến Nhật Bản lão đại sẽ cho Tiểu Bảo một khoản tiền lớn.
- Thật sao?
Tiểu Bảo chùi nước mũi, tùy ý kéo áo Thường Nhạc, vẻ mặt chờ mong nói.
- Thật đó, đương nhiên là thật rồi, còn thật vàng trắng, nhưng…
Thường Nhạc cố ý dừng lại, Tiểu Bảo vội vàng thúc giục nói:
- Nhưng cái gì? Chỉ cần Tiểu Bảo có thể làm được, nhất định sẽ làm hết sức!
Thường Nhạc tà ác mỉm cười, vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là chuyện giữa anh và chị của em, Tiểu Bảo, thật lòng mà nói, anh đối với em cũng không tệ nha!
- Uhm, lão đại đối với Tiểu Bảo siêu tốt!
Tiểu Bảo day day cái gáy thường xuyên bị Thường Nhạc cốc, vẻ mặt thành khẩn nói.
- Ha ha, vậy mới đúng chứ, tục ngữ nói không sai, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, chị em nếu gả cho một tên nghèo hèn, về sau Tiểu Bảo muốn kiếm tiền sẽ rất khó khăn.
Thường Nhạc tỏ vẻ suy nghĩ thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538303/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.