Thường Nhạc ngẩn người, thật không ngờ con gái của Thiên hoàng tiểu Nhật Bản cũng biết giả vờ giả vịt. Hờ, các cô em này thật đúng là, người trông xinh đẹp đỉnh cấp. Đàn nhạc hay đỉnh cấp, không biết công phu trên giường như thế nào? Nghe kỹ thì thấy… đó là một kiểu phóng khoáng, đó là một loại giải thoát, đó là một kiểu mỹ miều như thiên nhiên. Bất giác, trong đầu Thường Nhạc xuất hiện hình ảnh công chúa Sakura kêu khóc lao về phía mình. - Hay, thật là hay! Không ngờ rằng công chúa Sakura có thể đàn tấu ra thứ âm nhạc rung động lòng người như vậy. Ài, âm nhạc như con người! Một khúc cuối, Thường Nhạc không kìm được khen ngợi. Sakura không ngờ bên cạnh mình có người, thân hình mềm mại của cô run rẩy, trên khuôn mặt trắng nõn tự nhiên ửng đỏ lên. Thần sắc Sakura mềm mại nhìn Thường Nhạc nói: - Thường Nhạc kun cũng có cảm hứng với âm nhạc sao? Ở cả cái đất nước Nhật Bản, tất cả đàn ông Nhật Bản trừ những người thích thể thao vận động và mổ bụng tự sát ra thì còn biết liếm đít nước Mỹ. Còn về thứ âm nhạc cao nhã này, thì chắc trừ đám kỹ nữ này của tiểu Nhật Bản ra chắc cũng không có người có thể đàn tấu ra được. Thường Nhạc tương đối thuận mắt đối với công chúa Sakura. Đương nhiên, chủ yếu nhất là vì đối phương vẫn còn là trinh nữ. Ài, ở tiểu Nhật Bản trinh nữ thật khan hiếm! Nhìn đôi mắt thuần khiết kia của công chúa Sakura, hắn cười nhạt nói: - Không những nghe hiểu, mà còn có thể đàn tấu lên. - Thường Nhạc kun cũng biết chơi đàn sao? Chiếc miệng nhỏ anh đào của Sakura khẽ mở ra, kinh ngạc nói. Thường Nhạc phóng khoáng cười, đi đến trước cây đàn, ngón tay đặt lên trên, lặng yên cảm thụ kết cấu của đàn dương cầm. Bàn tay bắt đầu chuyển động, tiếng nhạc mờ ảo như bóng ma. Tiếng nhạc bi thương như linh hồn quỷ trong địa ngục. Hoa tươi mỹ lệ đua nở trong bầu trời. Trong bộ lễ phục màu đen tràn đầy hơi thở chết chóc. Mỗi tiết tấu âm nhạc đều có thể làm cho con người hưng phấn. Mỗi nốt nhạc có thể khiến con người nhảy lên. Trong những làn điệu nghe như bình thản nhưng lại chất chứa ý nhị vô cùng. Đó dường như tình nhân đã xa cách từ lâu. Hàm chứa tình yêu cái nhìn đối phương dịu dàng. Vừa giống như trinh nữ cởi hết quần áo tắm rửa, hoảng hốt trốn trong nước thanh tịnh. Tiết tấu cảm, khoái cảm hoàn mỹ dung hòa vào nhau. Khiến cho người ta có một loại cảm giác kỳ diệu mà còn như là người lạc vào cảnh giới. Một giọt nước mắt trong suốt theo mắt Sakura chảy xuống. Cô ấy từ trước chưa từng nghe qua thứ âm nhạc như vậy. Một người đàn ông thần bí, có thể đàn tấu ra âm nhạc rung động lòng người như này. Trong nháy mắt, Sakura cảm thấy tim mình hoàn toàn đã bị Thường Nhạc hấp dẫn. Cô đã dần dần phải lòng Thường Nhạc, người đàn ông có thể đàn tấu ra giai điệu linh hồn quỷ này. Có đôi khi, tình yêu chính là sự đơn giản như vậy. Một ánh mắt, một động tác, một nụ cười, một lần gặp nhau ngắn ngủi. Thì có thể khiến ta yêu nhau mãi mãi đến già. Sakura có thể trong phút chốc phải lòng Thường Nhạc, điều này cũng không lấy làm kì lạ. So với tên già biến thái Thiên hoàng của Nhật đó thì Thường Nhạc rõ ràng tồn tại như thần. So với Koinu người dâm đãng lại còn không hiểu phong tình thì Thường Nhạc chính là thiên tài tình điệu. So với những người đàn ông phẩm vị tao nhã kia thì Thường Nhạc chính là sự tồn tại hoàn mỹ nhất. Hễ là những thứ mà một người đàn ông tốt tồn tại có, Thường đại thiếu gia chúng ta đều có, mà còn rất quân tử! Hễ là những thứ mà motọ người đàn ông xấu tồn tại có, Thường đại thiếu gia chúng ta cũng có, mà còn rất tà ác. Thường Nhạc luôn tin rằng hễ là phụ nữ, thì sau khi gặp hắn thì đều có thể nảy sinh thiện cảm. Theo thời gian kéo dài, cho dù phụ nữ có xuất sắc thế nào cũng sẽ kêu khóc lao vào. Ài, làm một người đàn ông đã khó, làm một người đàn ông tốt càng khó hơn! Nhìn đôi mắt động lòng người của Sakura, Thường Nhạc mỉm cười, nụ cười quỷ dị. Tin rằng hữu hảo Trung Nhật chắc sắp rơi gần rồi nhỉ! - Công chúa Sakura xinh đẹp, khi nào chúng ta đi gặp tên chó già kia nhỉ? Thường Nhạc đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng mà lại không mất đi vẻ ưu nhã vuốt lên mái tóc suôn mềm của Sakura. Thần sắc Sakura ngây ngất, cái miệng nhỏ khẽ nói: - Chó già? Chó già nào? Thường Nhạc tà tà cười. - Chó già Thiên hoàng đấy. Dù nói như nào bắt cóc con gái nhà người ta cũng phải đi chào hỏi một lúc chứ! Nhắc đến Thiên hoàng, trên khuôn mặt tái nhợt của công chúa Sakura lộ ra vẻ kinh hãi. Cô ấy lắc lắc đầu, lại gật gật đầu. Thần sắc phức tạp nhìn Thường Nhạc, nói: - Thường Nhạc kun, em… em… yêu anh. Nhưng… phụ thân bệ hạ muốn… muốn chiếm đoạt em… em sợ ông ấy… Thường Nhạc vung tay, cười nói: - Yên tâm, hễ là người phụ nữ của anh. Cứ cho tên chó già kia có mười cái gan, ông ta cũng không dám động. Có anh Nhạc ở đây, em mãi mãi không phải sợ. Trên khuôn mặt trắng nõn của Sakura lộ ra tia ửng đỏ động người. Cô ngoan ngoãn gật đầu. Thường Nhạc vỗ vỗ vai Anh Hoa, nói: - Bảo bối, đi thôi! Đối với việc Thường Nhạc muốn đưa công chúa Sakura đi gặp Thiên hoàng, Koinu kiên quyết phản đối. Trong lòng gã, Thường Nhạc là chuyên môn đối phó tổ Sơn Khẩu. Một khi phát sinh xung đột với Thiên hoàng, vậy thì vô hình trung sẽ đem địch thủ chuyển lên người Thiên hoàng. Như vậy sẽ không có lợi cho lợi ích của hội Hắc Long. Nhưng Thường Nhạc căn bản không để mình bị đẩy lòng vòng. Dẫn đường cho Thường Nhạc và Sakura là Bộ trưởng tài chính - Ichiro Miyamoto. Lão già này sau khi bị Xử Nữ giày vò, hiển nhiên sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều. Trừ lúc đi trên đường mông hơi hơi có chút không bình thường ra, thì trên phương diện tinh thần ngược lại rất no đủ. - Chú Miyamoto, chú đi kiểu gì sao kì lạ thế! Sakura đơn thuần lúc đi đến cửa cung điện Thiên hoàng, cuối cùng không kìm nổi liền nói ra. Cái gọi là lọ nào không mở, nhấc lọ đó. Dùng cái này hình dung Sakura xinh đẹp rõ ràng vừa đúng chỗ. Miyamoto vẻ mặt xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề nói: - Công chúa điện hạ, Thiên Hoàng chắc ở cung Nhân Nghĩa, công chúa và Thường Nhạc kun tiến vào, hạ thần xin cáo lui! - Cút đi! Thường Nhạc hơi cau mày, chưa vào đến cung điện Nhân Nghĩa đã cảm thấy một luồng khí dâm tà. Luồng khí này khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái. Nó giống như một bàn tay ép sát vào cổ họng mình, mặc dù vẫn chưa dùng sức, nhưng việc hô hấp đã bắt đầu trở nên khó khăn… Sakura cảm thấy biến hóa trong lòng Thường Nhạc, bàn tay bé nhỏ của cô kéo nhẹ áo Thường Nhạc một lúc, khẽ nói: - Thường Nhạc kun, anh hối hận sao? - Mẹ kiếp! Thường Nhạc vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ Sakura, phóng khoáng cười lên. - Yên tâm, chỉ cần chuyện anh đã đồng ý thì sẽ nhất định phải làm. Lần đầu tiên nhìn thấy Thường Nhạc thô lỗ, mắt Sakura hơi sáng. Thân người mềm mại sắp áp vào người Thường Nhạc, dịu dàng nói: - Sakura yêu Thường Nhạc kun! - Khốn kiếp! Một tiếng tức giận từ chỗ xa chuyền đến. Nghe thấy âm thanh này, Thường Nhạc có một sự kích động muốn đánh người. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tên sủa loạn lên kia, đối phương là một tên trẻ tuổi tướng mạo rất thanh tú. Nhưng tiếp xúc với cặp con ngươi vẩn đục của kia của gã, trong lòng Thường Nhạc lại có một cảm giác rất không thoải mái. - Phụ thân bệ hạ, anh ấy là vị hôn phu tương lai của con Thường Nhạc. Sakura tiến lên hai bước, thần sắc cổ quái nói. - Phụ thân? Thường Nhạc kinh ngạc, theo lời Sakura nói Thiên Hoàng bảy mươi tư tuổi, sao lại trẻ thế này? - Sakura, con thuộc về phụ thân, bất luận ai muốn lại gần con đều phải chết! Trên mặt Thiên Hoàng hiện lên một lớp sát khí. - Dựa vào cái gì? Thường Nhạc lạnh lùng cười, ánh mắt như tia chớp nhìn về phía Thiên Hoàng. - Giết! Ngay trong chớp mắt, tay Thiên Hoàng khẽ vung lên. Ở trong cung điện không ngờ lại xuất hiện một bóng hình như âm hồn. Tốc độ đối phương đã vượt qua phạm vi mà người trần mắt thịt có thể cảm giác thấy. - Rầm! Sakura vẫn không phản ứng lại, bóng hình đó liền bị cản đứng lại. Người đến chính là Thần. Gã khẽ cười đứng bên cạnh hình bóng kia, nói: - Muốn đối phó với lão đại của chúng tao thì bắt buộc phải qua cửa ải này của tao. Lúc đó, Quang Minh, Xử Nữ… lần lượt đi đến. Sắc mặt Thiên Hoàng biến đổi rồi lại biến đổi. Người bảo vệ cung điện Thiên Hoàng đều cao thủ đặc biệt, mà đám người trước mắt này lại có thể quang minh chính đại vào cung Nhân Nghĩa. Hiển nhiên đó chắc hẳn là công lao của Bộ trưởng Tài chính. Nhưng phiền phức trước mắt hiển nhiên phải giải quyết, thần sắc Thiên Hoàng lạnh lùng nhìn Thường Nhạc nói: - Cung điện Thiên Hoàng là sự tồn tại thần thánh nhất của đại đế quốc Nhật Bản. Các người lại dám khinh thường như vậy thì sẽ để Thần đến trừng phạt các người thôi. Vừa dứt lời, thân người Thiên Hoàng biến mất. Cung điện sáng rực rỡ ban đầu hoàn toàn tối sầm lại. Sắc mặt Thường Nhạc bỗng đổi. Hắn rốt cuộc đã hiểu ra, tại sao mình vừa vào đến cung điện liền cảm giác được không khí tà dâm, tại sao lại bất ổn rồi. Hiển nhiên, ở đây chắc hẳn tiềm giữ một vị cao thủ siêu đẳng cấp. Sau khi bóng tối bao phủ xuống, tất cả mọi người cảm thấy xung quanh người mình thêm lớp trói buộc vô hình. Bọn họ muốn giãy dụa, nhưng không có cách nào để sức lực nào phát ra. Ở cổ bắt đầu xuất hiện một đôi tay, đôi tay đó hợp sức lại ngày càng lớn, hô hấp của bọn họ ngày càng khó khăn. Thường Nhạc vẫn không nhúc nhích. Cho dù đôi tay đó đã bóp trên cổ mình, hắn vẫn không động đậy. Đối với hắn mà nói, cho dù động đậy cũng không phải là lúc này. Tinh thần Quang Minh bắt đầu trở nên nôn lóng bất an. Nắm tay anh ta vung một cái mạnh, giãy dụa thoát khỏi cái vòng vây vô hình kia… - Ầm! Quang Minh vẫn chưa kịp hoan hô thì thân người đã bị một luồng sức mạnh cổ quái đánh cho bay lên. Tiếp đó ngã đập mạnh xuống đất. - Mẹ nó, ông không tin! Quang Minh nhanh chóng bò từ mặt đất lên, nắm đấm lại lần nữa vung ra. - Ầm! Nắm đấm Quang Minh vừa đánh ra, thân người lại lần nữa gặp phải sức mạnh cổ quái, lại lần nữa ngã nhào xuống đất. - Để tôi thử xem như thế nào? Tiếng Cổ Tư Văn lạnh lùng vô cùng đột ngột vang lên. Thường Nhạc và đám người phát hiện, xung quanh thân người Tư Văn huynh lại phát sáng một vùng. Căn bản không gặp phải đột kích của bóng đen kia. Mà cứ mỗi bước chân đi của Cổ Tư Văn thì bóng tối kia lại ít đi một phần. Trong đầu Thường Nhạc chợt lóe lên, lập tức nói: - Lập tức áp sát theo hướng cậu ta. Đám người Xử Nữ áp sát đi về hướng Cổ Tư Văn. Cũng chính lúc Thường Nhạc vừa dứt lời, thì một luồng sức mạnh khổng lồ điên cuồng lao tới. Người Thường Nhạc uốn một khúc cong quỷ dị, nắm đấm nhanh chóng đón lấy. - Ầm! Thường Nhạc lùi sau vài bước đứng sững lại, sắc mặt hơi đổi. Thế gian không ngờ lại tồn tại sức mạnh lớn mạnh như vậy. Luồng sức mạnh này còn lớn hơn Kỵ sĩ thần thánh lần trước. Hắn cảm thấy xương cốt toàn thân đều rụng rời ra rồi. Đối phương hiển nhiên không có xu thế ngừng tay. Bước chân Thường Nhạc vừa ổn định lại thì luồng sức mạnh khổng lồ kia lại lần nữa lao tới. Thường Nhạc không nghĩ ngợi gì, tay ở phía trước xoay tròn một góc quỷ dị. Một màu đen phong tỏa trong chớp mắt xuất hiện. - Ầm! Thường Nhạc kinh ngạc, đối phương trong chớp mắt đã đánh tan vùng phong tỏa. Sức mạnh nhanh hơn dũng mãnh hơn đánh đến phía trước mặt mình. - Khụ khụ! Một ngụm máu tươi không chịu được phun ra. Thường Nhạc tà tà cười. Thật không ngờ, sức mạnh cổ quái này lại có thể khiến mình bị thương. Đã lâu rồi không được nếm mùi vị của máu. Lão đại vừa bị thương, đám đàn em tức thời nóng lên. Đầu tiên là Quang Minh lao đến, tiếp đó là trinh nữ, Huyết Hổ lần lượt lao đến… Nhưng luồng sức mạnh đó rất kì lạ. Căn bản không tìm được bất kỳ sơ hở nào. Mỗi lần đánh tới đều rất bất ngờ. Cổ Tư Văn trực tiếp tiến đến phía Thường Nhạc. Thường Nhạc cảm thấy xung quanh im lặng. Sức mạnh cổ quái kia lập tức biến mất. - Chúng ta đi về! Thường Nhạc lại không phải là loại người lỗ mãng. Cái gọi là hảo hán không ăn hôi trước mắt. Đạo lý cơ bản này hắn vẫn là hiểu được. Luồng sức mạnh kia thấy Thường Nhạc thì rời đi, lại bao trùm lại. Nhưng bóng đen vừa tiếp xúc gần đến người Cổ Tư Văn thì chợt biến mất. Ánh mặt trời quyến rũ chiếu lên thân người. Thường Nhạc và đám người mới thở phào nhẹ nhõm. Sức mạnh vừa nãy thực sự cổ quái quá, bá đạo quá, rõ ràng không phải là sức mạnh của người. - Thật không ngờ, sau lưng chó già Thiên Hoàng lại có luồng sức mạnh này. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười nghiền ngẫm. - Lão đại, sức mạnh đó mặc dù lớn. Nhưng chỉ có thể trong cung điện, căn bản không thể ra ngoài cung được! Thần hơi suy tư một lúc, thần sắc nghiêm túc nói. Thường Nhạc khẽ gật đầu. - Sức mạnh đó rất lớn mạnh. Nếu thật có thể ra khỏi hoàng cung. Vậy thì cục diện thế chân vạc giữa nội các xã hội đen và Thiên Hoàng sẽ bị phá hủy mất. - Lão đại, như vậy sau này nếu muốn làm Thiên Hoàng vậy thì không phải là rất khó khăn? Xử Nữ có chút tiếc nuối nói. - Mẹ kiếp nhà nó! Thiên Hoàng nhất định phải làm. Còn về sức mạnh hắc ám kia, ông không tin rằng gã cứ mãi giỏi như thế. Chúng ta tìm cơ hội phá hủy cung điện Thiên Hoàng trước đã. Sau đó nghĩ cách đối phó. Thường Nhạc tà mị cười. Quang Minh lại cảm thấy rất hổ thẹn, tự mình luôn tự xưng là chiến tướng lợi hại nhất bên cạnh Thường Nhạc, có được thân thủ chiến thần bất tử, kết quả lại bị vài chưởng của sức mạnh hắc ám kia đánh cho ngã xuống, thật là mất mặt quá! - Thường Nhạc kun, đều là do em liên lụy tới anh rồi! Thần sắc Sakura có chút ngại ngùng nói. - Nha đầu ngốc, cái này không liên quan gì đến em. Lỗ đít Thiên Hoàng, là chúng ta chọc thủng. Thường Nhạc khẽ mỉm cười. Koinu nhìn thấy Thường Nhạc và mọi người an toàn trở về. Gã niềm nở chào đón, nói: - Thường Nhạc kun, tôi vẫn luôn lo lắng cho anh. Chỉ cần anh an toàn trở về thì tốt, trở về là tốt rồi! - Móa, ngồi nói chuyện không biết trời đất ra sao! Thường Nhạc vừa rồi không thích thú. Hắn có một loại kích động đánh Koinu một trận. Nhưng nghĩ đến vẫn có nhiều chỗ cần lợi dụng Koinu. Hắn miễn cưỡng nuốt cơn giận dữ vào trong. Hắn vẫy vẫy tay, nói: - Koinu, tôi muốn ra ngoài giải sầu. Cậu đem bản đồ thánh địa của tổ Sơn Khẩu phác ra cho tôi. Tối mai tôi phải đi gặp Yamamoto 56! Mắt Koinu sáng lên. Rốt cuộc phải đi khiêu thánh địa tổ Sơn Khẩu rồi. Đó là chuyện khiến con người ta kích động đến thế chứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]