Chương trước
Chương sau
- Tiêu Tiêu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Cổ thiếu, mày sẽ đi đâu?
Lạc Vân bám vào bờ vai Tiêu Tiêu, tâm tình của bản thân luôn nằm vào trạng thái vui vẻ, tình trạng thoải mái nhất.
Tiêu Tiêu chép chép miệng mấy cái, nhìn vào bầu trời đêm, khó có được một lần đứng đắn nói:
- Tôi muốn đi thăm em gái, cô bé cũng giống tôi, đều là Tiêu Tiêu, đàn ông béo thì không sao, nhưng một cô gái béo thì... thường xuyên có người khi dễ, lần này về tao nhất định phải dạy dỗ cẩn thận những kẻ dám cười nhạo con bé, cũng biểu hiện chút uy phong của người làm anh.
- Em gái? Tiêu Tiêu, sao tao chưa từng nghe nói vậy?
Lạc Vận vô cùng khó chịu, bản thân vô duyên vô cớ lại có thêm một đứa em gái.
- Tao đi cùng mày, thế nào?
- Hắc hắc, được, nhưng phải cho thêm đồ ăn.
Tiêu Tiêu cười hì hì nói.
- Tiêu Tiêu, cấp trên bảo chúng ta bảo vệ đám người kia, mày cảm thấy oan ức không?
Lạc Vân nghĩ đến đám người Cổ thiếu luôn thích làm chuyện xấu xa, nếu như mình không phải thành viên tổ Ẩn mà nói, thật muốn làm thịt bọn chúng.
- Lạc Vân, loại chuyện này chúng ta vẫn ít để ý tới thì hơn, chúng ta chỉ cần bảo vệ bọn họ là được rồi... Aizzz... 
Tiêu Tiêu cũng xem thường đám người kia, nhưng thế thì có cách gì chứ?
- Để tao giúp chúng mày giải quyết phiền phức này thì thế nào?
Một giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh bọn họ.
- Ai?
Sắc mặt hai người đồng thời biến đổi, có thể tới bên cạnh bọn họ mà bọn họ lại không có cảm giác, đối phương tuyệt đối là cao thủ.
- Là người xử lý đám rác rưởi.
Xử Nữ và Kim Ngưu đứng hai bên trái phải của Thường Nhạc, Thường Nhạc lạnh nhạt mỉm cười nhìn hai người trước mặt, bằng một loại trực giác, hai người này hẳn là lợi hại hơn vài phần so với đám Siêu cấp chiến sĩ Tử Thần... Thường Nhạc bước từng bước về phía trước, tâm thần Lạc Vân và Tiêu Tiêu nhất thời căng thẳng.
- Nếu muốn đối phó với Cổ thiếu, nhất định phải bước qua cửa của chúng tao!
Lạc Vân và Tiêu Tiêu thoáng nhìn nhau, tâm tình của bọn họ có chút nặng nề, nhưng bọn họ hiểu được có một số chuyện căn bản không cách nào trốn tránh.
Thường Nhạc tiếc nuối lắc đầu, lại tiếc hận nói:
- Bán mạng vì một đám rác rưởi có đáng không? Thiếu gia đây cũng là một lựa chọn tôi, chi bằng chúng mày suy nghĩ đầu nhập cho tao.
- Mặc dù chúng là rác rưởi, nhưng cũng là tất cả trách nhiệm, mày nếu muốn tiến vào Thanh Long Tuyền thì nhất định phải bước qua xác bọn tao.
Tay Lạc Vân hơi động, dưới Không gian ý niệm, một phi đao lóe sáng xuất hiện.
- Được!
Ánh mắt Thường Nhạc khẽ sáng lên, đã lâu chưa gặp cao thủ dùng đao, bản thân thật muốn thử xem sao. Hơi thở tập trung vào Lạc Vân, quỷ dị cười nói:
- Hai người nhanh chóng giải quyết tên mập kia, tên này của tôi.
- Hắc hắc, Thiếu gia cậu không sợ ăn không tiêu bị nghẹn sao?
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng Xử Nữ và Kim Ngưu vẫn đồng thời bước dài từng bước về phía trước, thả ra hơi thở phong tỏa giam chặt Tiêu Tiêu.
- Mập chết tiệt, cẩn thận một chút!
Tay Lạc Vân từ từ đưa lên, đao thế phi ra lúc đầu biến ảo thành ba phần, hơn nữa ba chiếc phi đao vận động càng dồn dập hơn. Dần dần đã không còn thấy rõ quỹ tích của phi đao, chỉ còn thấy ba sắc thái mông lung đang xoay tròn trong bàn tay gã.
Lạc Vân giơ tay lên, hai trong ba điểm sáng đánh về phía bên ngoài Tiêu Tiêu, một điểm sáng khác thì lao về hướng Xử Nữ.
Hai phi đao lao về phía Thường nhạc xoay tròn thành hình la bàn rồi bay nhanh tới, tốc độ của nó xem ra không nhanh như phi đao bắn ra, nhưng dòng khí phía trước phi đao lại kéo theo dòng khí phía sau, ở phương diện quỹ tích xuất hiện trạng thái vặn vẹo.
Hai tay trái phải của Thường Nhạc biến thành gió nhẹ, khi phi đao đến trước ngực hắn, một vầng hào quang thoáng hiện lên, tốc độ điên cuồng của phi đao không ngờ giảm xuống, cuối cùng rơi vào tay hắn.
Tay Thường Nhạc thoáng run lên, phi đao cứng hơn cả kim cương kia trong nháy mắt đã hóa thành bột phấn...
Ở một bên khác, phi đao lao đến trước mặt Xử Nữ, không khí xung quang Xử Nữ hợp lại, một dòng đạo khí giống như linh xà lao về phía phi đao.
Ti~~~
Dường như nghe thấy tiếng cắt thanh thúy của phi đao trong dòng khí, nhưng sắc mặt của Lạc Vân lại biến đổi... Gã vô cùng rõ ràng phi đao của mình, âm thanh cắt của kim loại tuyệt đối sẽ không như vậy.
Đang~~~
Sau khi dòng khí tản ra, phi đao giống như một miếng sắt vụn bình thường rơi xuống đất, mà ở trên phi đao xuất hiện vô số lỗ hỏng nhỏ... Giống như bị thứ vũ khí sắc bén gì khảm vào.
Lạc Vân hít sâu một hơi, vốn muốn thừa lúc Xử Nữ trở tay không kịp để tiêu diệt đối phương, nhưng xem ra... tối hôm nay... muốn bảo vệ Cổ thiếu sẽ gặp không ít khó khăn lớn.
Ở một bên khác.
Ánh mắt Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào Xử Nữ và Kim Ngưu, gã đang sốt ruột tìm kiếm sơ hở của đối phương, một kích vừa rồi của Lạc Vân không có hiệu quả, điều này đã nói một cách rõ ràng với gã, thực lực của Xử Nữ tuyệt đối không tầm thường.
Nhanh chóng hạ gục người đàn ông thần bí này có lẽ là cơ hội duy nhất... Nhưng Xử Nữ và Kim Ngưu đều không hề có động tĩnh.
Hơi thở của Xử Nữ tập trung chặt chẽ vào Tiêu Tiêu, không hề sơ hở, giống như bóng tối và toàn thân dung hợp với nhau, gã dường như lộ ra nụ cười tiêu sái mà trào phúng.
- Tiêu Tiêu, mày sẽ không trơ mắt nhìn đồng bạn của mình bị giết chứ?
Ngón giữa thoáng dựng thẳng lên.
Một trận lửa giận đột nhiên nổi lên khắp người Tiêu Tiêu.
- Tiêu Tiêu chết tiệt, bình tĩnh một chút.
Âm thanh bình tĩnh của Lạc Vân tiến vào trong lỗ tai Tiêu Tiêu, cả người Tiêu Tiêu run rẩy một chút, lửa giận lúc đầu nhanh chóng biến mất.
Cả người lập tức bày ra trạng thái bình tĩnh, hơi thở bắt đầu lan tràn vô hạn...
Xử Nữ hơi sửng sốt, không ngờ đối phương lại có thể bình tĩnh như vậy, mà giờ khắc này, Không gian ý niệm của Tiêu Tiêu cũng bắt đầu tăng cường. Nhưng Xử Nữ lại không hề lo lắng, khóe miệng gã lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Đối phương như vậy mới đáng để chơi đùa chứ, nếu quá yếu đuối, ngược lại sẽ không thú vị...
Không có gì báo trước, công kích của đối phương như thiên mã hành không. Biến áo quỷ dị, bao tay lộc nhung kia tựa hồ thoáng giật mình, trời đất trong nhất thời mờ mịt một mảnh.
- Cái gì?
Tiêu Tiêu thoáng ngẩn ra, niệm lực bắt đầu tản mát ra...
- Xé!
Một tia lửa hoa lệ như xé màn đêm thành một khe hở cự đại.
Chuẩn xác mà quỷ dị đánh vào người Tiêu Tiêu.
Ầm!!
Tiêu Tiêu tuyệt đối không ngờ tấn công của Xử Nữ lại là ngụy trang, mà nắm tay của Kim Ngưu mới là thứ vũ khí tấn công thật sự, nắm tay kia trực tiếp đánh vào thân hình của Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu run rẩy một trận rồi ‘bùm’ một cái, ngã xuống mặt đất.
Lạc Vân bị Thường Nhạc tấn công không hề đánh trả mà chú ý đến tình huống bên này, tâm thần gã thoáng loạn, tay của Thường Nhạc đã đánh thật mạnh vào thân thể Lạc Vân... Cả người Lạc Vân giống như cánh diều đứt dây rơi xuống đất.
- Tao lại tiễn mày thêm đoạn đường nữa vậy!
Kim Ngưu xoay người, thân hình như u linh đánh vào người Lạc Vân, sức mạnh cường đại đánh Lạc Vân bay lên.
Cảm giác được sự kêu gọi về nguy cơ của đồng bạn mình, Tiêu Tiêu mở mạnh mắt ra. Nhìn thấy Lạc Vân bị ba người kia coi như quả bóng cao su giã qua giã lại, Tiêu Tiêu phát ra tiếng rống giận kinh thiên động địa.
Cả người lấy tốc độ nhanh chưa từng có từ trước đến nay lao về phía Kim Ngưu.
- Nhìn thấy đồng bạn chịu nhục, muốn cứu viện sao?
Trên mặt Kim Ngưu lộ ra nụ cười quỷ dị, nắm tay vung mạnh xuống dưới, một quyền phong sắc bén lóe sáng lao đến.
Toái liệt, một trong những tuyệt kỹ của thần quyền Kim Ngưu.
Thường Nhạc và Xử Nữ đều không ra tay. Vừa Tiêu Tiêu bị một kích kia, bọn họ đã đoán được lực siêu niệm của Tiêu Tiêu có cường độ thấp hơn kẻ kia, cho nên đều muốn ôm tâm thái xem cuộc vui để xem bọn họ chiến đấu.
Nhưng bọn hắn lập tức phát hiện ra sai lầm của mình.
Vốn là như tia chớp nhanh chóng lao đến trước mặt Tiêu Tiêu mười mấy thước thì đột nhiên tiêu thất, hơn nữa cùng với bước tiến của Tiêu Tiêu, bốn phía xung quanh gã đột nhiên hình thành một trận gió xoáy kỳ lạ.
- Đó là cái gì?
Xử Nữ kinh ngạc hỏi.
- Gay... đó... là vực, Phong tỏa vực!
Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi. Hắn không thể nào nghĩ đến, đổi phương lại là một cao thủ cấp C-1 có thể tu luyện ra Phong tỏa vực.
Vừa dứt lời, toàn bộ thân thể Kim Ngưu bị trận gió lốc kia bao vậy. Nhìn biểu tình hoảng sợ không hiểu sao cả của gã, hiển nhiên là kết quả của Phong tỏa vực.
Trơ mắt nhìn Tiêu Tiêu xông tới, bản thân lại không có không gian hô hấp, bốn phía phảng phất có một đôi tay vô hùng đang hung tợn chế ngự cổ gã.
Xử Nữ không hề nghĩ ngợi, thân hình lao thẳng về phía trước, đao tà sắc bén cắm vào bả vai Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu thoáng nhíu mày một cái rồi phất tay, không ngờ lại chặt đứt ngạnh sinh của đao.
Trên bàn tay dày lộ ra xương cốt trắng.
Máu không ngừng chảy xuôi theo hơi thở của Kim Ngưu, hơn nữa không thể hô hấp, sắc mặt gã trở nên tái nhợt, hai mắt lồi ra, hai tay không ngừng giãy dụa, biểu tình vô cùng thống khổ.
- Nếu không phá vỡ vực của Tiêu Tiêu, Kim Ngưu sẽ chết.
Một dòng hào quang màu đen từ chỗ Thường nhạc thoáng hiện ra, nắm tay mang sức mạnh bá đạo hung mãnh đánh mạnh vào người Tiêu Tiêu.
Niệm lực hung mãnh đánh vào vực của Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo vài cái, cuối cùng miễn cưỡng đứng lại, nhưng vực kia không những không biến mất mà càng ngày càng mạnh lên.
Thường Nhạc hơi nhíu mày một chút, ba dòng hào quang cùng lúc bắn ra. Đồng thời, niệm lực của Xử Nữ cũng đánh tới... Ở bên trong vị trí giao nhau hình thành một dòng khí cực kỳ kỳ lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.