- Vậy được rồi.
Bên kia điện thoại, Tư Đồ lão gia nói như vậy, trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Con gái, không phải con đã thích Thường Nhạc kia rồi đấy chứ?
- Ah, không đâu ạ, con cả đời này sẽ không bao giờ thích người như vậy.
Tư Đồ San San do dự nói.
Vừa nói như vậy, Thường Nhạc bỗng nhiên nhéo mông cô để trừng phạt, trúng vào vết thương lúc nãy, lập tức truyền đến một cảm giác đau đớn ngọt ngào.
- Vậy thì được rồi, con gái.
Ba Tư Đồ vẫn không biết chuyện gì xảy ra, hài lòng nói:
- Ba quả là không có nhìn lầm, thằng nhóc kia cũng không phải hạng tốt lành gì, cũng phải đối tượng đáng để phó thác cả đời?
- Hắn. Vâng, ba nói không sai.
Nói xong câu đó, Tư Đồ San San thật sự đã có ý muốn tự sát.
- Vậy là tốt rồi. Vậy con cứ từ từ mà chơi, lúc nào muốn về ba sẽ cho người tới đón con.
Tư Đồ lão gia ôn hòa nói, rõ ràng là đã quen với tính cách ngang bướng của đứa con gái này rồi, cho rằng lần này cô chỉ ra ngoài chơi mà thôi.
- Vâng, được ạ, tạm biệt cha!
Lời còn chưa nói xong, Thường Nhạc lại đâm mạnh thêm một chút.
Tư Đồ San San cảm thấy nhân sinh quan và thế giới quan của mình hoàn toàn hỏng mất rồi!
“Rốt cuộc vì sao lại như vậy. Tôi đến tột cùng là đã làm sai cái gì, vì sao ông trời lại trừng phạt tôi như vậy?”
Cô hoang mang lo sợ, đau khổ tự nói với bản thân.
Thường Nhạc lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538157/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.