- Đợi một chút.
Lý Lăng Tiêu đột nhiên hô lên.
Bình luận viên kinh ngạc nhìn y không biết y muốn làm gì.
Lý Lăng Tiêu từng bước một hướng tới Thường Nhạc, ánh mắt hung ác theo dõi hắn nói rõ ràng từng chữ một.
- Người nào thua phải từ bỏ Vũ Thì Tình.
- Ồ, tao cũng muốn xem xem mày có bản lĩnh gì thắng tao.
Thường Nhạc kéo tai thẳng dậy, dường như việc này đối với hắn như có chút không liên quan nhưng lại như chiếm vị trí rất lớn, giọng điệu bình tĩnh lại lạnh lùng dọa người.
- Đừng nói nhiều như vậy, dám hay không cứ nói thẳng đi.
Lý Lăng Tiêu căn bản không sợ khí thế bức người của Thường Nhạc, trong mắt dường như trên đời này không ai có thể chế phục được mình.
- Ồ, vốn dĩ là tao, tao vốn không cần đánh cược, nhưng thấy mày tự tin như vậy nên bị mày làm cho nổi hứng, thật sự không kìm nổi nên phối hợp với mày một chút. Được, tao đồng ý.
Thường Nhạc nhìn Lý Lăng Tiêu như thằng hề, theo thói quen sờ sờ mũi nói tiếp:
- Nếu mày thua còn dám động đến cô ấy, tao sẽ cho mày phải hối hận vì đã có mặt trên đời này.
- Hừ, ai thắng ai thua không phải mày nói là được, chờ xem, tao sẽ cho mày thua nhục nhã cho coi.
Lý Lăng Tiêu vẻ mặt tự đại căn bản không chú ý đến vẻ âm u lạnh lẽo trong mắt Thường Nhạc.
Trọng tài giật mình, trong lòng nghĩ hóa ra hai tên này là tranh giành tình nhân, chỉ phẫn nộ nói:
- Khụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538132/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.