- Tình Tình.
- Tình Tình, đợi chút.
Trên con đường nhỏ u tĩnh trong vườn trường, Lý Lăng Tiêu tốc độ điên cuồng đuổi theo Vũ Thì Tình đưa tay chặn đường cô, giọng điệu dịu dàng, hiển nhiên là phong cách "tự tu dưỡng của hoa hoa công tử" trong "lái xe hóng gió, ni cô hái hoa" gã xem mấy năm trước đã không hề phí công:
- Tình Tình, sao hôm đó bạn lại lái xe Thường Nhạc về?
Vũ Thì Tình bất đắc dĩ liếc Lý Lăng Tiêu, dùng trầm mặc để giải thích tất cả.
Trong ánh mắt âm u có chút phẫn nộ lại có một chút nhu tình, thanh âm của Lý Lăng Tiêu quả có chút nồng tình mật ý:
- Tình Tình…
- Mời bạn tránh ra!
Khi Vũ Thì Tình nói ra những từ này, Lý Lăng Tiêu cảm giác nửa năm nay đã uổng phí công mình vất vả.
Chịu không nổi ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng này, Lý Lăng Tiêu hít sâu một hơi ngăn chặn cơn tức giận của mình, giọng điệu có chút cầu khẩn:
- Tình Tình, tôi thích bạn đã hơn nửa năm nay nhưng bạn vẫn không đáp ứng tôi, tôi tôn trọng quyết định của bạn vì tôi tin tưởng một ngày nào đó bạn sẽ cảm động, nhưng sao bạn lại có thể ở cùng tên khốn Thường Nhạc kia, hắn là kẻ bại hoại, còn là một Hoa hoa công tử điển hình.
Nói xong lời này Lý Lăng Tiêu cảm thấy bản thân mình đã được tẩy uế rồi.
- Bạn thích ai đó là chuyện của bạn. Làm ơn đừng có quấn lấy tôi được không?
Sắc mặt Vũ Thì Tình không có gì tốt đẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538122/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.