Trở về gian phòng của mình, Thường Nhạc có một quyết định, ngày mai về thẳng trường học.
Hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt, cũng không rõ là tại sao, chỉ là sự trầm mặc của Thạch Tán Y làm hắn cảm nhận được một sự đau lòng rất chân thực.
Một cái bóng màu tím, giống như loài sen cao quý trong cái ao ma thuật, lại giống như thỏ hoang trong dồi dào sức sống, thoát tiến vào trong phòng Thường Nhạc. Không có lấy điềm báo, Đồng Uyên trực tiếp áp chặt trên người Thường Nhạc giống như "Con cừu đói vồ con hổ", trên mặt là nụ cười tràn đầy sự hoạt bát dí dỏm, dùng đôi mắt quỷ mị mà trong veo nhìn Thường Nhạc.
Dường như, vừa bước vào đến cửa phòng đã nhận ra Thường Nhạc có cái gì đó không đúng. Đồng Uyên không ngừng nhướn mày nháy mắt, làm mặt xấu trêu trọc Thường Nhạc. Đáng tiếc là Thường Nhạc như con cá chết, căn bản không có phản ứng gì.
Cho đến một lúc sau, Thường Nhạc dường như đã lấy lại tinh thần, nhìn kẻ nằm sấp trên người mình. Đồng Uyên đang chu cái mỏ lên hờn dỗi không khỏi thất thanh cười:
- Tiểu nha đầu, đừng làm bộ này nữa, không lừa được ba đâu.
Quả nhiên vẻ mặt hờn dỗi của Đồng Uyên lập tức biến mất không tung tích, đổi thành vẻ mặt bị vạch trần âm mưu, sẵng giọng nói:
- Ai bảo ba không để ý tới con, hừ hừ…. có phải vì Đồng Uyên gọi ba là sư huynh, ba giận rồi đúng không?
Thường Nhạc rất thành thực gật gật đầu, kia ý nói là hắn quả thật đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538111/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.