Trong nháy mắt lúc Thường Nhạc quay đầu lại, Vũ Thì Tình cảm giác như trong lòng có thứ gì đó bị xúc động thật sâu. Dù không rõ tại sao mình lại gọi hắn lại, nhưng hiện tại cô cho rằng việc này không quan trọng, bởi vì cô cảm thấy việc mình bị giữ lại đây là đáng giá!
Dưới ánh chiều tà, vẻ mặt Thường Nhạc không kiềm chế được có chút chán chường, giống như chỉ liếc hắn một cái, lại làm cho người ta cảm thấy toàn bộ tro bụi của thế giới này chìm xuống dưới. Bộ dạng uể oải kia trong lúc lơ đãng đã khắc sâu vào tâm của Vũ Thì Tình.
Thường Nhạc giống như đột nhiên thấu hiểu vấn đề nan giải nào đó, cả người thoạt nhìn tình thần sảng khoái hẳn lên, chầm chậm tiến đến trước mặt Vũ Thì Tình, dùng giọng nói bất cần đời:
-Thế nào? Nghĩ thông suốt rồi sao? Tính tiếp nhận sự thực là tôi cua em?
Vũ Thì Tình nghe vậy, trong con mắt xinh đẹp dâng lên một cỗ mất mát, còn có một tia sợ hãi. Càng buồn cười chính là cô cũng không phải e ngại Thường Nhạc có mưu đồ gây rối đối với cô, mà là xuất phát từ trực giác của một người con gái, cô đột nhiên phát hiện, Thường Nhạc dường như đã bỏ rơi cô rồi. Thậm chí có thể nói, trong suy nghĩ của Thường Nhạc cô chỉ là một nhân vật nhỏ, có thể có, có thể không.
Không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận sự thật như vậy, đối phương là người mình thích hay không kì thật đã không còn quan trọng. Giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538072/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.