Sáng sớm hôm sau, toàn bộ Thường gia náo thành một mảnh.
Đồng Uyên mặc một bộ váy màu tím nhạt, cánh tay như bạch ngọc được chạm trổ lộ ra bên ngoài, tóc dài màu bạc hơi hơi bay múa, đối mặt với mọi người không một chút bất an, ngược lại còn toát ra loại khí chất như từ trên cao nhìn xuống, giống như con gái của Ma vương giáng lâm nhân gian! Lập tức, tuyệt đại mỹ nhân như Thạch Tán Y và Nam Cung Huân Y đều bị hù dọa.
-A Nhạc, con gạt được cô bé này ở đâu thế?
Mọi người Thường gia gần như trăm miệng một lời hỏi.
Hảo hán chống không lại bầy sói, Thường Nhạc nhìn vào ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hắn khuất phục nói:
-Nói thế nào đây, con là loại người này sao?
-Rất giống!
Giọng điệu của Thạch Tán Y rất kiên định.
-Hết sức giống!
Thường Thiếu Long bổ sung một câu.
-Cực kỳ giống!
Lão Lạc cũng cùng tới tham gia náo nhiệt.
-Khá giống a!
Thường lão gia ha ha cười nhúng một chân vào.
Hai mắt Thường Nhạc tái đi, hắn cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ. Hắn rất bất lực, hắn cần được quan tâm, cần một bộ ngực ấm áp để dựa vào… Kết quả là, hắn rất thức thời té xỉu vào lòng Nam Cung Huân Y, điều này làm cho người kia không ngừng đỏ mặt, cô còn chưa từng tiếp xúc thân mật với Thường Nhạc trước mặt bề trên nha.
Thạch Tán Y như ý mọi người mà vươn bàn tay của Thượng đế, kéo lỗ tai Thường Nhạc quát lớn:
-Tiểu sắc lang, nhân cơ hội ăn đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538026/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.