Tống Dữ Tinh có thể cảm nhận được tầm mắt của người kia dừng lại chỗ mình, bình tĩnh mà lãnh đạm, chỉ chốc lát sau liền rời đi. 
Lúc này cậu có thể thấy rõ tướng mạo của nam sinh, rất tương xứng với đôi bàn tay thon dài trên bàn phím, da thịt trắng nõn, ngũ quan anh tuấn, quả thật không phí hai chữ giáo thảo. 
Nam sinh lạnh lùng nói ra mấy chữ quý hơn vàng: "Lâm Đình Hiên." 
Tống Dữ Tinh lễ phép gật đầu với hắn, cũng quý chữ hơn vàng, "Tống Dữ Tinh." 
Cậu không có khả năng giao tiếp như Hàn Dã, lúc nào cũng có thể nói nói cười cười với mọi người không ngừng. Người khác nhiệt tình với cậu, như Chu Thắng, thì thái độ của cậu với người ta cũng sẽ tốt hơn. Ngược lại, người khác lạnh lùng với cậu, cậu cũng không có hứng thú nói chuyện cùng. 
À, Lục Tứ là ngoại lệ. 
Chu Thắng và Lâm Đình Hiên cùng học năm hai, khoa Thể dục, vì Tống Dữ Tinh và Hàn Dã vào ở muộn nên không còn giường trống, chỉ có thể ở cùng đàn anh. 
Phòng ngủ của họ là kiểu giường trên bàn dưới, điều hòa máy giặt tủ lạnh tủ quần áo đều đầy đủ, Lâm Đình Hiên mắc chứng bệnh sạch sẽ nên phòng phải ngăn nắp vệ sinh, không được một tuần không tắm hay chất đống tất bẩn, v.v... 
Tống Dữ Tinh không khỏi nghĩ tới phòng ngủ ở trường cao trung của mình, ở một thị trấn lạc hậu, trình độ giáo dục cũng bị tụt lại đằng sau, một phòng trọ có những mười sáu học sinh. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-om-yeu-lai-di-nhay-disco/2555723/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.