Bước chân Lục Tứ không ngừng lại, hắn hùng hùng hổ hổ dắt cậu ra ngoài, giọng nói đầy lửa giận, "Không phải nói là bị ung thư dạ dày sao!"
Tống Dữ Tinh: "..."
Cậu trầm mặc hai giây, sắc mặt hết sức phức tạp, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: "Đấy là tôi lừa anh."
Người đàn ông dừng bước, đôi mắt đỏ lừ vì mệt mỏi trợn to nhìn cậu.
Nhìn phản ứng này của hắn, Tống Dữ Tinh nhíu mày, hỏi dò: "Chẳng lẽ anh tin à?"
Lục Tứ: "..."
"Không thể nào, anh tin thật ư? Cái tình tiết cũ rích như vậy, cũng có phải phim truyền hình đâu, có đầu óc chút là biết tôi nói dối, anh..."
Tống Dữ Tinh không đành lòng nói tiếp, biểu cảm muốn nói lại thôi như thể đứng trước mặt mình là một kẻ ngu.
Cậu thật sự không định dùng chuyện này để lừa hắn, đồ ngu mới tin, cậu chỉ muốn trêu Lục Tứ một chút thôi. Không ngờ Lục Tứ lại tin.
Thế mà hắn lại tin!
Tin!
Cậu đánh giá cao chỉ số thông minh của đối phương rồi.
"..."
Sắc mặt Lục Tứ âm trầm như có thể vắt ra nước, "Được lắm! Tống Dữ Tinh cậu rất khỏe mạnh!"
Hắn vừa nói vừa lôi thanh niên vào phòng bao lần nữa, dùng sức đấm lên cửa một cái.
Cho dù tức giận đến mức nào đi nữa, hắn cũng không đối xử tệ với Tống Dữ Tinh, chỉ có thể trút giận lên cánh cửa, nếu không chắc chắn hắn sẽ khí huyết công tâm mà phun một ngụm máu lên người cậu luôn.
Lục Tứ thề, hắn tuyệt đối không ngu, bình thường dĩ nhiên hắn sẽ không tin lời nói dối vụng về này, lúc đó hắn đã nghi ngờ rằng Tống Dữ Tinh lừa hắn.
Chẳng qua khi quan tâm đến một người thì sẽ không giữ tỉnh táo được như ngày thường nữa.
Lục Tứ tình nguyện bị Tống Dữ Tinh lừa, nhưng vẫn lo lắng sợ hãi, nhỡ đâu chuyện này là thật, nhỡ đâu Tống Dữ Tinh đã thật sự bị bệnh thì sao?
Hắn không dám bỏ qua khả năng đó.
Đổi lại, bây giờ hắn tức đến mức sắp mất lý trí luôn, tất cả đều mẹ nó như một giấc mơ của hắn vậy!
Tống Dữ Tinh không bị làm sao cả, chỉ thay đổi thành người khác thôi.
Tức giận như vậy nhưng hắn vẫn mừng, mừng vì Tống Dữ Tinh không sao, không bị ung thư.
Lục Tứ cảm thấy mình thật sự hết cứu chữa nổi rồi.
Tống Dữ Tinh quả thực không hiểu tại sao Lục Tứ lại tin những lời đó, đương nhiên cậu không muốn suy nghĩ nhiều, trò chơi đã kết thúc.
"Lục tổng, cần gì phải tức giận như vậy." Thanh niên dung mạo lóa mắt vẫn nhàn nhã ngồi trên salon, rót cho mình nửa ly nước chanh, không nhanh không chậm uống một ngụm. Sau đó cậu ngửa đầu nhìn người đàn ông, cong môi nở một nụ cười như có như không, "Chúng ta cũng chỉ vui đùa một chút thôi mà."
Vui đùa một chút thôi mà?
Mấy chữ này như một tia sét bổ vào người Lục Tứ, khiến đầu óc hắn ngưng trệ, lại vừa giống một mũi dao nhọn, hung hăng đâm vào tim Lục Tứ, cảm giác đau nhói lan ra từ tận đáy lòng.
Hắn nghi ngờ Tống Dữ Tinh trước mặt mình đang bị cái gì đó ám.
Nhóc ăn vạ của hắn rõ ràng không như vậy, nhóc ăn vạ thích hắn như vậy, khi nhìn hắn, ánh mắt sáng bừng trong suốt.
Mà Tống Dữ Tinh bây giờ, trong mắt toàn là vẻ đang xem hài kịch, không có chút ý thích nào.
"Vui đùa một chút thôi mà..."
Lục Tứ giận đến mức mắt càng đỏ thêm, bàn tay xuôi bên người đã sớm cuộn thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, run rẩy.
Hắn lại bắt đầu bùng nổ.
"Ông đây nửa tháng lo lắng cậu yểu mệnh, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì! Cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, tìm người khắp thành phố như bị điên, thậm chí còn ngàn dặm xa xôi chạy đến quê cậu!"
"Mà bây giờ cậu nói với tôi là vui đùa một chút thôi? Cậu ngủ với tôi rồi chạy mắt, là vì vui đùa một chút ư? Ai rảnh mà chơi với cậu! Ông đây thật lòng với cậu, là để vui đùa sao?!"
Lục Tứ đi ba bước đến bên người Tống Dữ Tinh, nắm vai cậu đẩy ngã xuống ghế salon, đôi mắt đỏ bừng ác liệt khóa chặt trên người cậu như muốn đâm người trước mặt thành cái động.
Tống Dữ Tinh ngây ngẩn.
Nhìn gương mặt Lục Tứ ở khoảng cách gần như thế này, cậu mới phát hiện ra đối phương đã tiều tụy đi rất nhiều, thậm chí còn gầy hơn. Đáy mắt hắn xanh đen, hàng lông mày lạnh lùng đầy vẻ mỏi mệt, trong mắt đầy tơ máu, cằm vẫn còn râu mọc lún phún, tản ra một loại cảm giác chán nản.
Tống Dữ Tinh chưa từng thấy một Lục Tứ như vậy.
Ai mà ngờ hắn lại tưởng thật chứ.
Thật lòng... Ai biết trong lời này có bao nhiêu phần giả dối, cái chân tình mà hắn nói liệu đáng được mấy đồng.
Tống Dữ Tinh thừa nhận, cậu không phải người tốt, không muốn giải thích gì về chuyện này hết.
Ai bảo Lục Tứ chó má như vậy, ngày đó lúc cậu tiếp cận thì đuổi cậu đi thì thôi, còn đổ rượu lên đầu cậu, ai mà chịu nổi, đương nhiên là muốn báo thù!
Nhưng Lục Tứ cũng không phải chính nhân quân tử, so với cậu thì kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không nói được người kia.
"Tóm lại, lừa gạt anh là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh được chưa." Giọng Tống Dữ Tinh có chút mất tự nhiên, nói xong còn nhỏ giọng thầm thì, "Ai mà nghĩ anh lại tin là thật."
Lục Tứ tức quá hóa cười.
"Nói, cậu rốt cuộc là ai?" Hắn nắm cằm thanh niên, nheo mắt dò xét nhìn cậu, nghiêm nghị chất vấn.
"Tại sao cậu lại chiếm đoạt thân thể của Tống Dữ Tinh, cậu ấy thích tôi như vậy, yêu tôi như vậy, căn bản không thể rời bỏ tôi, làm sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được!"
Tống Dữ Tinh: "..."
Có phải Lục Tứ giận quá nên phát điên rồi không?
Cậu diễn giống thật như vậy hả? Hay mắt Lục cẩu mù? Hắn lấy đâu ra sự tự tin này thế?
"Ai cho em cái gan đến quán bar uống rượu, nhuộm tóc như vậy, quần áo cũng không chỉnh tề!" Dứt lời, Lục Tứ rất tự nhiên cài lại hai nút áo trên cùng cho Tống Dữ Tinh.
Tống Dữ Tinh: "..."
Bị làm sao thế hả!
"Ông anh, cái đó là tôi giả vờ, tôi lừa gạt anh, tôi chính là tra nam." Cậu cố gắng nặn ra một nụ cười, "Anh đừng nhìn tôi như vậy, bỏ tôi ra đã được không?"
"Ông anh? Em gọi anh là ông anh ư?" Lục Tứ nhìn cậu vẻ không thể tin nổi, ánh mắt như sắp ăn tươi nuốt sống cậu, "Trước kia em đều gọi là anh!"
Tống Dữ Tinh: "..."
Xin hỏi, đây là trọng điểm sao!
"Anh không tin!" Lục Tứ nắm vai cậu càng chặt hơn, mắt đỏ quạch, giọng trầm thấp, run rẩy: "Em không có lý do gì để lừa gạt anh, có phải em bị ai đó uy hiếp không? Em nói cho anh đi!"
"Lục Tứ, anh bị có vấn đề hả!" Tống Dữ Tinh dùng hết sức đẩy hắn ra, nói: "Tôi đã nói hết rồi, tất cả là giả, từ đầu đến giờ đều là giả, tôi chưa từng thích anh!"
Trừ gương mặt và vóc người ra, cậu chẳng thích cái nết của Lục cẩu chút nào.
Kĩ thuật thì kém!
Cậu đã nhịn lâu như vậy rồi, đã sớm muốn mắng cho tên chó má này một trận, bây giờ thì không cần khách khí làm gì.
"Ông đây khó chịu với anh nên mới cố ý chơi anh một vố đấy! Lúc ở bên tôi không phải anh thấy tôi đẹp nên muốn vui đùa một chút hay sao? Định chơi xong rồi bỏ chứ gì? Đừng tưởng tôi không biết!"
Thanh niên mặt mũi tinh xảo cười một tiếng, bất hảo mà ngang ngược, gằn từng chữ: "Nhưng mà anh tính sai rồi, bây giờ là tôi bỏ anh!"
Lục Tứ: "Cậu!"
Tống Dữ Tinh hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói, "Phải, là tôi không đúng, tôi cố ý tiếp cận anh, nhưng anh cũng đừng có làm ra vẻ nạn nhân."
"Mẹ nó!" Trong chớp mắt sắc mặt thanh niên trở nên mất tự nhiên, rồi cậu cao giọng lần nữa, "Đờ mờ đồ khốn, cuối cùng anh vẫn chiếm tiện nghi của tôi!"
Lục Tứ kinh ngạc nhìn cậu, trong mắt toàn là sự mê man và khó tin.
"Chuyện khác thì tôi không nói nhiều, tóm lại, trò chơi giữa chúng ta đã kết thúc!"
Nói xong, Tống Dữ Tinh đứng dậy đi ra cửa.
Mắt thấy cậu sắp chạy mất, Lục Tứ lập tức đuổi theo, không nói câu nào, nắm cánh tay cậu, áp cậu lên tường.
"Anh muốn làm gì... Ưm..."
Lục Tứ đỡ gáy Tống Dữ Tinh, mạnh mẽ cúi đầu ngăn chặn đôi môi đang không ngừng đóng vào mở ra, nuốt trọn mấy câu tiếp theo mà cậu định nói.
Nụ hôn của người đàn ông lỗ mãng mạnh bạo hơn trước rất nhiều, mang nặng những cảm xúc phức tạp, tức giận, bất mãn, nóng nảy, mất mát, kinh hoàng, v.v... Nói là hôn, ngược lại nó giống như gặm cắn, dã thú hung mãnh cắn xé con mồi đang muốn chạy trốn, tràn đầy dục vọng độc chiếm.
"Ưm..."
Khí tức giương cung bạt kiếm vừa rồi giữa hai người nhanh chóng bị thay thế bởi sự thân mật, tiếng thở dốc không ổn định vang lên trong phòng bao.
Sức lực Tống Dữ Tinh kém Lục Tứ nhưng cậu không ngoan ngoãn phối hợp như trước, dùng sức vùng vẫy. Cuối cùng, hai tay cậu bị Lục Tứ đưa lên trên đỉnh đầu, vững vàng giam lại.
Cậu liền nâng đầu gối thúc vào người đối phương, dĩ nhiên không hề nhẹ nhàng.
Lục Tứ bị đau, trong nháy mắt dừng động tác lại.
Tống Dữ Tinh nhân cơ hội này đẩy hắn ra, chạy ra ngoài như một cơn gió.
"Bái bai!"
Lục Tứ muốn đuổi theo nhưng cơn đau dưới hạ bố khiến hắn cong người, thống khổ nhíu mày. Hắn nhìn hướng thanh niên rời đi, nghiến răng, "Tống! Dữ! Tinh!"
Sao cậu dám!
...
Phòng bao yên tĩnh không có tiếng động gì, trên sàn nhà, mấy cái ly thủy tinh rơi vỡ đầy đất.
Người đàn ông mới vừa rồi còn nóng nảy như sấm lúc này đang trầm mặc ngồi trên salon, cơn đau trên người đã giảm đi nhưng nỗi đau trong lòng không ngừng tăng lên.
Lục Tứ cúi đầu, vùi gương mặt tuấn tú mệt mỏi vào lòng bàn tay.
Hắn chỉ cảm thấy mình như đang mơ, phương hướng phát triển của mọi chuyện cuối cùng lại là như vậy.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên bóng người bướng bỉnh khoe khoang chồng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ trước đây.
Căn bản không như là cùng một người.
Tống Dữ Tinh, cậu được lắm, mẹ nó quá được rồi!
Lục Tứ xoa xoa huyệt thái dương đang hơi đau, nếu như Tống Dữ Tinh giả vờ thì tại sao phải làm vậy. Bọn họ không hề có thù oán gì.
Không đúng... Lúc đó nhân viên pha chế đã nói với hắn: "Tiểu mỹ nhân hôm trước đánh nhau với anh cũng tới đó."
Đối phương nói là tiểu mỹ nhân, ý chỉ Tống Dữ Tinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]