Gần đây Tống Dữ Tinh cố ý tránh mặt Lục Tứ, vừa về tới biệt thự đã trốn vào phòng, trừ khi ăn cơm thì ra ngoài, cơm nước xong thì lại về phòng đóng chặt cửa. Mỗi ngày, thời gian cậu chung đụng với Lục Tứ chưa đến nửa giờ.
Dĩ nhiên Lục Tứ nhận ra, không chỉ vậy, Tống cục cưng dạo này rất yên tĩnh, không đấu võ mồm với hắn, cũng không mắng chửi gì. Ánh mắt nhìn hắn còn đặc biệt phức tạp.
Xem ra người bạn nhỏ có tâm sự, lại còn liên quan đến hắn.
Lục Tứ lờ mờ đoán được điều gì nên mặc kệ cậu, sớm muộn gì cũng đến ngày Tống Dữ Tinh nghĩ thông suốt, nhanh thôi.
Ba ngày trôi qua như vậy.
Lại một buổi tối, hai người ngồi ăn cơm đối diện nhau.
Tống Dữ Tinh vùi đầu, cố gắng ăn thật nhanh hết chỗ cơm trắng trong bát, không thèm gắp thức ăn. Lục Tứ không cả động đũa, nhìn cậu với ánh mắt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, không nhịn được mà gắp một miếng sườn kho bỏ vào bát của cậu, "Cơm trắng ngon vậy sao, ăn nhiều thức ăn chút đi."
"Nhìn cục cưng nhà mình gầy như vậy, nếu Tống Vân Tu nhìn thấy chắc chắn sẽ nói tôi ngược đãi em, không cho em ăn cơm." Vừa nói, hắn vừa gắp thêm mấy miếng thịt vào bát cậu.
Động tác của Tống Dữ Tinh dừng một lát, sau đó cậu nói một tiếng cảm ơn không rõ lắm, tiếp tục vùi đầu ăn cơm trắng, một ánh mắt cũng không quăng cho người đàn ông kia.
Hai phút sau, cậu buông bát đũa xuống, "Tôi no rồi, anh ăn từ từ đi."
Nói xong, cậu vội vàng rời đi, không ngoài dự đoán, lại trốn trong phòng không ra ngoài.
Lục Tứ không biết phải làm sao, lắc đầu một cái, nhóc con... vẫn muốn trốn hắn, nhìn hắn thôi mà cũng không dám.
Cũng mấy ngày rồi hắn không ôm Tống cục cưng đi ngủ, rất nhớ cậu.
Tống Dữ Tinh về phòng đóng cửa rồi thì lập tức ngồi phệt xuống đất, ôm đầu đầy chán nản, còn phiền não vò đầu bứt tai.
Đờ mờ Tống Dữ Tinh ơi, mày không có tiền đồ gì cả!
Cậu thích Lục Tứ, từ sau khi nhận ra điều này, cậu đã biết, cậu không còn là Tinh ca kiệt ngạo bất tuân ngông cuồng phóng túng khi xưa nữa rồi!
Sao cậu có thể thích Lục Tứ cơ chứ, trước kia cậu đã từng thề, chẳng qua chỉ là vui đùa một chút mà thôi, tuyệt đối không động lòng với người đàn ông này cơ mà! Bây giờ cậu bị vả mặt bôm bốp luôn rồi? Thể diện của cậu thì phải làm sao?
Khoảng thời gian này còn phải ở chung với Lục Tứ, nên cậu cứ luôn trốn tránh hắn. Nếu không trốn thì khi nhìn gương mặt của hắn, tai cậu sẽ nóng lên, cực kỳ không có liêm sỉ.
Trốn tránh nghe hơi hèn, nhưng mà hữu dụng.
Đang thầm ảo não, đột nhiên Tống Dữ Tinh nhận được điện thoại của viện trưởng viện phúc lợi. Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ nói chuyện với viện trưởng, hỏi thăm tình hình của bọn trẻ và tình hình ở viện.
"Viện trưởng, tìm con có việc gì ạ?"
"Ừm... Thật ra thì cũng không có, nhưng dì muốn nói với con, viện phúc lợi mới đã xây xong rồi, tuần sau bọn trẻ sẽ dọn vào đó ở, cái này phải cảm ơn cha mẹ của con, nhờ họ mà bọn trẻ mới được ở trong ngôi nhà rộng rãi đẹp đẽ như vậy."
Ban đầu khi Tống gia tìm thấy Tống Dữ Tinh, để cảm ơn viện phúc lợi đã nuôi dưỡng con trai nhỏ, Tống gia đã bỏ vốn xây một viện phúc lợi ở trấn trên, so với căn nhà cũ nát kia thì tốt hơn rất nhiều, tất cả phương tiện cần thiết đều có đủ.
"Vậy là tốt rồi, khi nào con rảnh thì sẽ về thăm chúng một chút ạ."
Viện trường cười từ ái, "Bọn trẻ cũng rất nhớ con."
Tiếp đó, bà lại hỏi xem Tống Dữ Tinh sinh hoạt và học tập thế nào, Tống Dữ Tinh luôn cảm thấy bà có điều gì đó khác muốn nói với mình, hơn nữa cậu cũng đoán ra được.
"Viện trưởng, có phải dì muốn nói với con chuyện gì không? Liên quan đến Tống Mậu Học sao?"
Viện trưởng ngừng nói một lát nhưng không chối, "Dì nghe nói rằng hắn sắp ra tù, chắc hai ngày nữa."
Giọng nói của bà đầy vẻ lo âu và bất an: "Dì lo là gã sẽ đến tìm con."
Đương nhiên Tống Dữ Tinh cũng biết chuyện Tống Mậu Học ra tù, nhưng cậu cũng không để ý nhiều, không lo chuyện gã đến tìm mình.
Khóe môi thanh niên hơi nhếch lên, trong mắt lại không có ý cười, chỉ có vẻ giễu cợt và lạnh lùng.
"Dì đừng lo, xưa không bằng nay, bây giờ gã không thể làm gì con được."
"Nói cũng phải, nhưng con vẫn nên cẩn thận."
Viện trưởng không thể yên tâm nổi, mặc dù sản nghiệp của Tống gia rất lớn, có thể bảo vệ cho Tống Dữ Tinh không bị một vết xước, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lát nữa bà vẫn phải gọi cho Tống tiên sinh và Tống phu nhân để nói về chuyện này.
- ----
"Ngày mai Tống Mậu Học ra tù, tôi sẽ cho người theo dõi hắn suốt 24 giờ, không để hắn có cơ hội đến gần bé cưng."
"Nhưng tôi vẫn không quá yên tâm, Lục Tứ, bé cưng ở nhà cậu, cậu phải trông em ấy thật kỹ."
Ở đầu dây bên kia, Tống Vân Tu lo lắng dặn dò. Kể từ khi biết những gì Tống Dữ Tinh đã trải qua, Lục Tứ vẫn luôn chú ý tới vấn đề này, không cần Tống Vân Tu nhắc nhở thì hắn cũng biết.
"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ em ấy thật tốt."
Nghĩ đến những chuyện trước đây Tống Mậu Học đã làm với Tống Dữ Tinh, sắc mặt Lục Tứ âm trầm, tay cầm chặt điện thoại, hắn không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng:
"Vân Tu, hẳn là cậu sẽ không chỉ theo dõi Tống Mậu Học, tôi đoán là cậu sẽ tự mình đi tìm gã."
Tống Vân Tu từ chối nêu ý kiến, sao anh có thể tùy tiện bỏ qua cho người đã từng làm tổn thương em trai mình, nếu thế thì quá hời cho gã rồi.
Những gì trước kia bé cưng nhà anh đã phải chịu đựng, anh sẽ đích thân đòi lại ở chỗ Tống Mậu Học.
"Nhớ gọi tôi đi cùng." Lục Tứ nói.
- --
Việc Tống Mậu Học ra tù không ảnh hưởng nhiều đến Tống Dữ Tinh, cậu vẫn đi học, vẫn né tránh Lục Tứ như thường. Chẳng qua tần suất cha mẹ và anh trai gọi điện thoại cho cậu thì nhiều hơn trước, họ rất sợ cậu xảy ra chuyện.
Vì không muốn người nhà lo lắng, tiện thể tránh mặt Lục Tứ, cuối tuần cậu đã về nhà một chuyến. Tống Vân Tu nhìn là biết em trai không được tự nhiên.
Sau khi ăn tối, hai anh em ngồi uống trà nói chuyện phiếm trong vườn.
"Bé cưng, hình như em có tâm sự gì à?" Tống Vân Tu nhìn nhìn sắc mặt em trai, hỏi dò: "Do chuyện Tống Mậu Học sao?"
Tống Dữ Tinh thờ ơ cười, "Sao có thể chứ, ông ta không đáng để em bận tâm đâu."
Cậu nhìn bầu trời đen màu mực trên đầu, một vầng trăng treo trên đó, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
"Vậy thì vì sao, có thể nói cho anh được không?" Tống Vân Tu thấy hơi tò mò, không phải là vì Lục Tứ đấy chứ?
"Thì..." Tống Dữ Tinh đưa tay sờ gáy một cái, thần sắc trên mặt có chút mất tự nhiên, cậu cứ ngập ngừng, do dự mãi mới nói: "Hình như em, thích một người."
Nghe vậy, con ngươi Tống Vân Tu co lại, bàn tay cầm tách cà phê chặt hơn, cuối cùng hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Ai vậy? Anh có biết không?"
Sau khi nói xong, anh cúi đầu uống một ngụm cà phê.
"Biết." Tống Dữ Tinh lúng túng sờ chóp mũi, rồi lại chột dạ cúi đầu, ngón chân bấm chặt xuống nền nhà, cậu nói: "Anh em tốt của anh."
Lúc trước còn chính miệng nói không có hứng thú với Lục Tứ trước mặt anh trai, bây giờ thì... Ngại ghê.
Tống Dữ Tinh cũng không dám nhìn xem phản ứng của anh trai như thế nào.
Nếu không phải đã chuẩn bị tâm lý khá tốt thì Tống Vân Tu nhất định sẽ phun hết cà phê trong miệng ra ngoài. Anh cố gắng nuốt hết cà phê vào bụng, cố gắng nở một nụ cười, "Anh em tốt của anh à..."
Dù đã lờ mờ đoán được, nhưng khi nghe từ chính em trai mình thì cảm giác vẫn không giống, anh chỉ muốn lập tức chạy tới đánh cho anh em tốt của mình một trận, đánh thành đầu heo luôn.
Ai bảo cậu cuỗm mất cải xanh nhà tôi!
"Anh, anh phản đối em với Lục Tứ hẹn hò sao?" Tống Dữ Tinh tò mò hỏi.
Lúc đầu Tống Vân Tu phát hiện ra còn đánh cho Lục Tứ sưng cả mặt, không thèm nhận anh em.
"Không phải đâu." Tống Vân Tu nở một nụ cười cứng ngắc, nói với giọng vừa ôn hòa vừa hậm hực: "Anh hơi ngạc nhiên thôi, rõ ràng lúc đầu em nói rằng không thích cậu ta, sao bây giờ lại thích?"
"Á... Đúng là vả mặt mà." Tống Dữ Tinh sờ gáy, vô thức dày vò cái gối trong tay, nói: "Lúc trước em thực sự chỉ thích vẻ ngoài của anh ấy thôi, không thích tính cách của anh ấy chút nào, người gì mà vừa xấu bụng vừa tự tin một cách mù quáng."
"Sau đó em phát hiện ra, người này thực ra cũng không tệ lắm."
Lần trước cậu cố ý bày bừa lung tung ra phòng khách, Lục Tứ không những không tức giận mà thậm chí còn không trách cứ một câu, chỉ yên lặng thu dọn bãi chiến trường. Cậu làm loạn ở biệt thự ba ngày, Lục Tứ thu dọn hết ba ngày, vẫn dung túng cậu như cũ. Cậu ba ngày liền không tắm, Lục Tứ ưa sạch sẽ thế mà lại ôm cậu ngủ, còn thân mật hơn.
Mấy thứ này mà cũng nhịn được, nếu không phải yêu thì thế nào mới gọi là yêu? Cậu tin rằng Lục Tứ thích cậu thật sự.
Đổi lại thành trước đây, với tính khí của Lục Tứ thì hắn đã sớm đuổi cậu ra khỏi nhà.
Nghĩ kĩ một chút thì bình thường Lục Tứ đối xử với cậu rất tốt, dựa vào vài chi tiết nhỏ là biết. Nửa đêm cậu bị bệnh, Lục Tứ vội vàng đưa cậu vào bệnh viện, dịu dàng kiên nhẫn dỗ cậu uống thuốc, trông nom cậu không rời nửa bước. Cậu thường xuyên đi chân trần trên sàn nhà, Lục Tứ sợ cậu bị lạnh, không ngại phiền phức mà ngồi xuống tự mình xỏ dép cho cậu. Sau lần cậu ăn bữa sáng do hắn nấu, Lục Tứ bắt đầu ngày nào cũng dậy sớm tự tay nấu đồ ăn sáng cho cậu, chiếm đoạt công việc của thím Vương, thím Vương còn đang sợ mình thất nghiệp.
...
Tống Dữ Tinh đã suy nghĩ rất nhiều mấy ngày qua, cũng hiểu rõ tâm ý của mình.
Nếu như cậu rời bỏ Lục Tứ, nếu như sau này Lục Tứ ở chung với người khác, đối xử với người khác như đối xử với cậu, tự mình xỏ dép cho người khác, làm đồ ăn sáng cho người khác, ôm người khác ngủ, hôn người khác, làm chuyện thân mật với người khác,...
Chỉ nghĩ đến đây thôi mà cậu đã thấy rất khó chịu rồi.
Lục Tứ chỉ có thể tốt với một mình cậu thôi.
"Anh, nếu như em hẹn hò với Lục Tứ, anh sẽ không thích ư?"
"Anh, em xin lỗi, dù anh không thích thì em với anh ấy cũng vẫn hẹn hò với nhau."
Tống Vân Tu: "..."
Cải xanh đã trưởng thành rồi, không còn thích cắm rễ trong vườn nhà nữa.
Có hôm Lục Tứ đã luôn miệng khoe mẽ với anh rằng bé cưng nhà anh ngoan như thế nào, bé cưng làm cho cậu ta bữa sáng tình yêu. Nếu bây giờ cậu ta với bé cưng nhà anh hẹn hò, mịa nó chứ, chẳng phải cái tên Lục cẩu kia sẽ được thể lên mặt ư? Sẽ ngày ngày vênh váo đắc ý trước mặt anh ư?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]