Bởi vì tin nhắn của Nhiếp Hải Đường, Tần Minh vẫn đeo túi đi tới sân vận động bên này. Trời nắng chói chang, không ít sinh viên đang rơi những giọt mồ hôi của tuổi thanh xuân. Cũng có vài gã thô bỉ nằm ở bên ngoài lưới sắt, lén chụp ảnh gái xinh đang tập thể dục. Bình thường Tần Minh đều lười để ý tới, vì những chuyện như vậy xảy ra quá nhiều rồi. Nhưng hôm nay, anh phát hiện ra những người này ở đây chụp lén Nhiếp Hải Đường. "Chà chà, hôm nay hoa khôi Nhiếp thay bộ đồng phục thể thao mới, cũng không biết là cho ai ngắm nhỉ? Chân cô ấy vừa dài lại vừa trắng, eo cũng thật nhỏ, gương mặt thì xinh xắn. Chỉ cần có thể nói với cô ấy một câu là tôi cũng thấy thỏa mãn rồi... Này này này, ai lấy máy ảnh SLR của tôi vậy?" Lúc một gã thô bỉ nào đó đang nuốt nước bọt và ngắm qua ống kính, chợt bị Tần Minh từ phía sau cướp mất máy ảnh. Ba gã mê chụp ảnh xung quanh lập tức dừng tay, vây quanh Tần Minh và tức giận nói: "Cậu là ai à? Sứ giả chính nghĩa à? Đây là chỗ công cộng, bọn tôi chụp ảnh cũng đâu vi phạm pháp luật." Tần Minh nhìn các ảnh chụp trong máy đều là Nhiếp Hải Đường, anh tức giận nói: "Bao nhiêu tiền, tôi mua hết." Một gã thô bỉ bên cạnh cười khẩy nói: "Ồ? Chẳng phải cậu là thằng nhóc thường ship đồ tới phòng ký túc chúng tôi sao?" Gã nam sinh bị cướp máy ảnh khinh thường nói: "Ha ha ha, cậu nghèo hơn cả chúng tôi mà còn tính mua máy ảnh SLR của tôi à? Ông đây mua trả góp nó mất bốn năm, giá gốc là hai mươi tám nghìn đấy. Cả người cầu toàn đồ rẻ tiền, cậu có thể mua được chắc? Mau trả máy ảnh cho tôi, nếu không tôi gọi người đấy." Bộp. Tần Minh móc từ trong túi xách ra ba xấp tiền mặt mới rút từ trong ngân hàng về, ném mạnh vào mặt gã thô bỉ và tức giận nói: "Cầm tiền rồi cút đi, sau này không được chụp lén Nhiếp Hải Đường nữa. Nếu không tôi gặp anh lần nào đánh lần đó." "Tôi... tôi biết rồi, sau này tôi chụp người khác là được chứ gì." Gã thô bỉ bị ném ba mươi nghìn vào mặt thì chấn động, sau đó vội vàng nhặt tiền lên, vội vàng cúi đầu khom lưng rời đi mà | chẳng dám nói lời nào nữa. Hai gã bỉ ổi khác nhìn theo. Mẹ nó chứ, cái máy ảnh cũ rồi, chắc chỉ hơn mười nghìn là mua được. Ba chục nghìn đấy. Vẫn còn lời hai nghìn so với giá gốc của cái máy cũ này nhỉ? Thế này cũng quá "hào phóng" rồi, không xem tiền ra gì nữa à? Rõ ràng tên này ăn mặc còn nghèo, còn tệ hơn bọn họ nhưng lại có vẻ rất hào phóng. "Người anh em, tôi chụp Trần Mục Linh, cậu có cần không?" "Không, người anh em, tôi chụp Trương Tình Tình cũng rất đẹp đấy. Mông cô ấy lớn, còn có mấy tấm ảnh lộ cả quần lót này" Hai người tranh nhau bán máy ảnh và ảnh chụp của mình, nhưng Tần Minh không có hứng thú với những thứ đó, quát: "Cút" Không biết sao, Tần Minh không hy vọng những kẻ thô bỉ này có được ảnh của Nhiếp Hải Đường nên anh mới mua. Cho dù chỉ là một vài ảnh chụp vận động bình thường, nhưng anh vẫn không muốn, trong lòng anh có một cảm giác không sao nói thành lời. Đột nhiên, Trương Tình Tình trong sân bóng cao giọng nói: "Này, sao tên rẻ rách như cậu lại chịu tới đây vậy? Bây giờ cậu giỏi rồi đúng không? Mỗi lần có chuyện đều không chịu tới. Có phải lời nói của tôi không còn tác dụng nữa, đúng không?" Tần Minh nói: "Không phải tôi đã tới à?" Trương Tình Tình vẫn tức giận, nói: "Hừ, ai cho cậu cãi tối hả? Cậu bớt nói nhảm, đi nhặt bóng đi." Đột nhiên có một nam sinh lao ra, Phương Tiến Thắng của câu lạc bộ cầu lông quát to: "Ôi, khoan đã, chủ nhiệm, Tần Minh lén chụp cậu kìa. Cậu xem trong tay cậu ta đang cầm máy ảnh." Vừa nghe được từ "chụp lén", người trên sân bóng đều hưng phấn. Đây là chuyện người bình thường không làm được, chỉ có mấy kẻ thô bỉ, đáng ghét mới làm được thôi. "A a!" Trương Tình Tình lập tức ném vợt bóng bàn, hai tay che ngực và nói với vẻ ghê tởm: "Tần Minh, tên rẻ rách không biết xấu hổ nhà cậu. Mệt cho tôi thường ngày đối xử với cậu không tệ. Tuy quát mắng cậu nhưng không có câu lạc bộ nào chịu nhận cậu, tôi vẫn nhận và giúp đỡ cậu. Không ngờ cậu lại làm loại chuyện vô liêm sỉ này? Cậu có còn là con người nữa không?" Một nữ sinh đến sâu hỏi: "Chụp lén à? A, thật là buồn nôn. Ai chụp lén vậy? Thật vô đạo đức. Phương Tiến Thắng chỉ vào Tần Minh nói: "Tần Minh à, tạo đã nói sao hôm nay muộn thể mà mày còn chưa nhặt bóng, hóa ra là đến sớm để lén lút chụp chộp dưới váy của chủ nhiệm." Lại có nam sinh trong câu lạc bộ đi tới, nói: "Cái gì? Chụp lén dưới váy của chủ nhiệm ả? Ai to gan thế? Không muốn sống nữa. à? Ông đây đánh chết nó. Rốt cuộc là ai thế?" Phương Tiến Thắng còn nói thêm: "Là thằng Tần Minh nghèo rớt mùng tơi này đấy. Còn nhắn tin trong nhóm lừa chủ nhiệm là có việc không đến được, nhưng lại âm thầm tới chụp lén. Đúng là tên cuồng chụp lén, nói dối thành thần rồi" Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47 Chỉ một lát sau, tất cả mọi người đều tập trung xung quanh Tân Minh. "Tần Minh, mày không muốn sống nữa là? Cứ ngoan ngoãn làm chủ của chủ nhiệm không được sao? Mày có ăn có uống, còn định leo cành cao à? Chủ nhiệm xinh đẹp trắng trẻo lại giàu có là người này có thể leo lên được sao?" "Tần Minh, thật sự nên thiến mày cho rồi. Như vậy mày sẽ không còn những suy nghĩ bẩn thỉu đó nữa." "Cậu ta sẽ không chụp lén phòng ký túc chứ?" "Cái gì? Tần Minh còn chụp lén ký túc xá của nữ sinh à?" "Cái gì? Tần Minh còn chụp lén nữ sinh khi tắm à?" "A, mau lấy máy ảnh tới đi. Đồ quỷ háo sắc, tên cặn bã." Các nữ sinh rất mẫn cảm với chuyện chụp lén này, tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra với mình. Nhất thời mọi người đều xúc động, vây quanh Tần Minh, tay sờ, ngực cọ loạn trên người anh, miệng cũng sắp hôn đến anh rồi. Bọn họ chẳng để ý tới hình tượng, cứ nhất quyết cướp lấy cái máy ảnh. Tần Minh giải thích: "Các người hiểu nhầm rồi. Cái máy ảnh này là của người khác, tôi không chụp lén. A a... Các người bình tĩnh một chút đi." Mười mấy người chen tới, ép chặt lấy Tần Minh, một mình anh làm sao chống đỡ được chứ? Chẳng mấy chốc, cái máy ảnh SLR đã bị cướp đi. Mà lúc này, Nhiếp Hải Đường mặc chiếc váy thể thao màu hồng vừa dài tới đầu gối vừa lau mồ hôi vừa đi qua, hỏi: "Sao thế? Mọi người vây quanh Tần Minh làm gì vậy?" Phương Tiến Thắng nhìn thấy Nhiếp Hải Đường sau khi vận động, mái tóc dài đen nhánh được buộc đuôi ngựa cùng chiếc áo phông thể thao ôm người càng tôn lên dáng vẻ trưởng thành của cô, vòng eo và đôi chân dài đẹp thôi rồi. Nhưng tôi qua Phương Tiến Thắng ở trong phòng Vip của Tần Lâu đã biết Nhiếp Hải Đường đối xử đặc biệt với Tần Minh. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47 Mọi người đều chỉ người Tần Minh chua thối nhưng cô không ngại, cuối cùng còn ở lại với Tần Minh đã uống say, chăm sóc cho anh. Phương Tiến Thắng đổ ky. Dựa vào đầu mà tên rẻ rách suốt ngày đi làm thêm lại được nữ thần để ý tới chứ? Điều kiện nhà Phương Tiến Thắng không tệ, cho dù không phải là con cháu nhà giàu nhưng ít nhất vẫn mua được vợt bóng bàn, phải hơn Tần Minh chứ? Tân Minh có thể có, dựa vào đầu mà anh ta lại không thể? Phương Tiến Thắng căm phẫn đi tới, nói: "Nhiếp Hải Đường, không ngờ Tần Minh lại là một kẻ gian manh. Cậu ta chụp lén Trương Tình Tình còn không chịu thừa nhận, thật đáng ghét. Cậu ta còn chụp lén ký túc xá nữ sinh nữa. Loại người này đúng là mất hết đạo đức rồi. Nghèo thì không nói, còn không có chí khí, tư tưởng thối nát." Nhiếp Hải Đường kinh ngạc nói: "Không thể nào. Tần Minh không phải là người như vậy. Có phải trong này có hiểu nhầm gì không?" Phương Tiến Thắng cao giọng: "Làm gì có hiểu nhầm chứ? Nhân chứng vật chứng đều ở đây, cậu ta đã bị bắt, cậu ta cứ chờ bị nhà trường phạt đi" Nhiếp Hải Đường thấy Trương Tình Tình rất tức giận thì trong lòng cũng nghi ngờ. Có phải sau khi Tần Minh chơi chứng khoán kiếm được tiền thì mua máy ảnh, sau đó thất tình nên muốn chụp lén để giải tỏa đè nén trong lòng không? - --------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]