Lâm Vũ Nhu vừa đỡ Tần Minh rời đi, vừa nói: “Được rồi,
đây thắp lò sưởi nên trong nhà rất ấm, anh ấy sẽ không sao đâu.”
Tần Minh nấc một tiếng rồi bảo: “Tôi còn muốn nói chuyện với ba của cô, phải cho cô danh chính ngôn thuận. Tôi sẽ đấu tranh giành lại lẽ phải cho cô, không thể để cô ở trong căn nhà thắng cảnh trên núi đó được.”
Lâm Vũ Nhu lên tiếng: “Đồ ngốc, ba và tôi diễn khổ nhục kể cho anh xem đấy, làm sao ba có thể đối xử tệ bạc với tôi được chứ. Ông ấy chỉ muốn nhìn xem anh có trận trọng tối hay không thôi. Anh có lòng như vậy thì tôi thấy thỏa mãn rồi”
“Ợ!” Tần Minh mơ màng nói: “Thỏa mãn? Thỏa mãn gì co?
Một lúc sau, Tần Minh đã đến phòng của Lâm Vũ Nhu.
Tần Minh bị ném lên giường trong trạng thái say khướt.
Căn phòng được xây dựng theo kiến trúc phục cổ, rất giống phòng của tiểu thư thời xưa, nhưng cũng có rất nhiều sản phẩm công nghệ hiện đại, hệ thống sưởi đang
chạy.
“Cô không cần lo lắng cho tôi, tôi có thể tự mình làm được.” Tần Minh ngồi dậy, trong lòng có chút hoảng sợ, sao anh lại đến phòng của Lâm Vũ Nhu rồi?
Lúc này, Lâm Vũ Nhu đang cầm một chiếc khăn nóng tới lau mồ hôi lạnh trên người cho anh, trông giống như một cô vợ hiền vậy.
Lau Xong, Lâm Vũ Nhu dựa lại gần Tần Minh, nhìn anh với vẻ xấu hổ và trách móc: “Tôi cũng không mong giữ anh ở lại bên mình, nhưng sau này dù sao thì anh cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127813/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.