Chương trước
Chương sau

Người xung quanh lập tức tước vũ khí của Olmei.
A Long nói: "Để lại cho cô một con dao, cô mai phục ở gần đây, nếu như phía sau có người đuổi theo chúng tôi thì cô bắn đạn tín hiệu, sau đó tự mình nghĩ cách đối phó."
Olmei kháng nghị nói: "Một con dao? Không phải là bảo tôi đi chết sao? Ít nhất phải cho tôi một hộp cứu thương chứ".
A Long ném một phần hộp cứu thương cho người bị thương, lại cứ bốn người hộ tống họ quay về, nói: "Cậu chủ bảo mấy người quay về đề phòng bất chắc, bốn người các cậu đưa họ về. Sau khi về đến khách sạn lập tức liên hệ với Tất Nguyên và Kim Tiền Báo, bảo họ kết thúc nghỉ phép, lập tức tới thành phố Đại Dung"
Phụ tá trả lời: "Vâng! Có cần thông báo cho thư ký Tống không ạ?"
A Long nói: "Gửi tin nhắn đi."
Sau khi A Long bố trí xong, tiếp tục dẫn đội ngũ đi về phía trước, đi được nửa giờ liền nhìn thấy đạn tín hiệu Olmei bắn.
Lúc này A Long nhíu chặt mày hơn, anh ta đã đoán đúng, phía sau còn có người đuổi theo.
Bây giờ anh ta bị kẹp ở giữa rồi.
A Long tiếp tục đi thêm một đoạn nữa thì thấy nước sông bị nhuộm đỏ, ngọn núi bị bao quanh bởi sương giá và khói, tầm nhìn rất kém. Có rất nhiều thi thể trôi trên sông, có sát thủ người nước ngoài, đồng thời cũng có người của nhà họ Lâm.
“Lục soát hiện trường” A Long ra lệnh.
Một lúc sau, thuộc hạ trả lời: "Báo cáo, không thấy cậu chủ, cũng không thấy các mợ chủ và người nhà họ Lâm cùng Hoàng phái"
"Báo cáo, thiết bị định vị vệ tinh của cậu chủ đã bị mất"
"Báo cáo, có một tờ giấy."
A Long lo lắng cầm thiết bị định vị vệ tinh, giờ rất khó tìm được Tần Minh.
Tuy nhiên, anh ta cầm sản phẩm chuyên để tìm kiếm của Hoàn Vũ, bên trong có ám hiệu, là một tờ giấy chống thấm nước, chỉ thấy bên trên có một hàng chữ "Đã rút lui rồi, giết hết kẻ địch"
Cuối trang có dấu tay của Tần Minh.
Ý tứ của Tần Minh quả rõ ràng, không cần quan tâm đến anh nữa, bảo A. Long giết hết kẻ địch.
A Long suy nghĩ một lúc và nhìn hơn ba mươi thuộc hạ của mình.
Anh ta nói: "Chia làm ba đội, một đội chặn người đuổi theo phía sau, một đội đi tìm cậu chủ, còn một đội đi tìm sát thủ đã mai phục trong núi từ trước.
Sau khi A Long sắp xếp xong, anh ta đích thân dẫn đội đi tìm sát thủ đã tấn công đội của Tần Minh.
Lúc này, Tần Minh đang bảo vệ cho Mộc Tiêu Kiều bị thương, đã bỏ đường thủy chạy trốn vào sâu trong núi được bao phủ bởi một màu trắng bạc.
Bởi vì anh phát hiện những sát thủ kia đều nhằm vào anh.
Nếu anh nhất quyết ở lại cùng với đội ngũ thì sợ là những người khiêng quan tài của nhà họ Lâm có thể sẽ bị liên lụy.
Vốn dĩ Tần Minh đã rất áy náy về cái chết của chị Bạch Anh rồi, không nỡ nhìn những người vô tội này bị liên lụy nữa, dứt khoát dựa vào năng lực của mình đột phá vòng vây.
Mà dưới sự giúp đỡ của đàn em và Lý Thuấn cùng các cao thủ khác, anh thực sự đã trốn thoát được.
Vốn dĩ còn có hai đàn em bảo vệ anh, nhưng vì sau khi luyện võ thể lực của Tần Minh rất tốt lại chạy nhanh, vì chạy quá nhanh nên lạc mất đàn em của mình.
"Phù.."
"Phù.."
Tần Minh vừa chạy vừa kiểm tra đồ dùng mang theo người: "Cũng may trong túi đồ có, lát nữa tìm chỗ nghỉ ngơi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.