Người bên mình dốc hết sức ra tay, đánh lên người đối phương nhưng đổi phương không hề hấn gì, mà Tần Minh tuỳ tiện ra tay là có thể đánh gục một người?
Áp lực này quá mạnh mẽ.
Tám gã Hàn Quốc còn lại đều lùi lại theo bản năng, họ mới nhận ra năng lực của Tần Minh mạnh hơn họ nhiều.
Nhưng họ lui về sau, Tần Minh lại chủ động ra tay.
Trên võ đài nho nhỏ, anh nhanh như một cơn gió, thổi qua trong chớp mắt, cuối cùng anh bước sang mép võ đài, nói: "Tuyển thủ của Hàn Quốc các người yêu thật, có ai giỏi hơn chút không?"
Im lặng, hội trường chìm trong yên tĩnh, ai cũng cảm thấy Tần Minh đang ra
vẻ quá đà rồi nhỉ?
"Này, nhóc con, cậu giả vờ quá nhỉ? Chẳng phải còn tám người nữa à? Cậu đánh bại đi rồi hẵng nói tiếp"
"Đúng đó, cậu chỉ biết chạy xung quanh bọn họ thôi."
Chưa kịp dứt lời, tám tuyển thủ Hàn Quốc còn lại chợt mất ý thức, ngã phịch xuống đất.
Họ không biết họ đã bị đánh bại từ lúc nào?
"Không thể nào!"
"Tốc độ nhanh thật nhỉ?"
"Chẳng phải bạn này chỉ chạy lung tung thôi à? Cậu ta ra tay hồi nào vậy?"
"Người này giỏi quá đi, cậu ta tên gì thế? Đúng là niềm hy vọng của Hoa Hạ. Lần này người Hàn Quốc không kiêu ngạo được nữa."
Lúc này, bên phía khách quý, ông Kim đại diện cho Hàn Quốc ngạc nhiên đến mức nhoài người lên cửa kính, nói: "Sao lại thế được? Cậu ta ra tay hồi nào vậy? Đô Thiên Thành, cậu có thấy rõ không?"
Những người bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127713/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.