Chương trước
Chương sau
“Mày làm gì vậy? Thằng khốn” Sau đó, gã Hàn Quốc biết tiếng Trung phi người lên không trung rồi tung một cú đá bay tiêu chuẩn của Taekwondo, gã nham hiểm nhắm về phía chỗ đó của Tần Minh.
“Tần Minh, cẩn thận!” Trần Mục Linh ở bên cạnh nhìn thấy cú đá bay tàn nhẫn như vậy thì bị dọa sợ, gương mặt xinh đẹp tái nhợt lại.
Nhưng Tần Minh hít sâu một hơi, hơi thở toàn thân lưu động theo hô hấp của anh, Tần Minh thay đổi lực cơ bắp của cơ thể, sau đó đứng thành thể trung bình tấn rồi không hề nhúc nhích, mặc cho cú đá của đối phương đang lao den.
Rắc một tiếng, có thứ gì đó đã bị gãy.
"Á á..” Gã Hàn Quốc kia vừa chạm chân xuống đất thì nằm liệt trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Tần Minh với vẻ không thể tin được: “Không thể nào, không thể nào”
Không chỉ mình gã mà ngay cả mấy tên Hàn Quốc bên cạnh cũng đều trợn tròn mặt, chỗ đó của anh mà cũng có thế mạnh như vậy sao?
Tần Minh cười đắc ý: “Ngại á, phía dưới là vị trí cứng nhất trên người tôi.”
Trần Mục Linh ở bên cạnh cúi đầu nhìn phía dưới của Tần Minh, sau đó đột nhiên đỏ mặt.
Đôi bên đang giằng co, Tần Minh hất cằm lên đe dọa: “Thằng nào vừa sờ mông đàn chị của tao? Phải để tay lại thì mới được đi. Đây là Hoa Hạ, đám rác rưởi chúng mày sang nước ngoài thì ngoan ngoãn, đừng tưởng biết chút võ là có thể tùy tiện bắt nạt người khác.”
Mấy gã đó thấy Tần Minh dũng mãnh như vậy thì vừa hối hận vừa sợ hãi, đang không biết nên dẹp chuyện này như thế nào.
Đột nhiên có một người đàn ông mặc vest xông ra từ phía sau, ông ta tức giận chỉ vào Tần Minh và nói: “Làm gì? Cậu làm gì vậy? Cậu là ai? Sao có thể tùy tiện ra tay với đội tuyển của tôi? Hả? Bảo vệ mau tới đây!” .
Ông chứ không biết từ đầu chạy tới, mắng tung cả nước bọt: “Mấy người làm sao vậy? Sao lại tự ý ra tay đánh khách quý của đại hội này?”
Trần Mục Linh vô cùng tức giận, nói: “Là do đám người Hàn này quấy rối chúng tôi trước, hơn nữa còn ra tay đánh người khác.”
Nhưng ông chủ quản lý không hề quan tâm, bảo: “Tôi nhìn thấy các người bắt nạt người khác. Trong số những vị khách quý này, một người gãy tay, một người gãy chân, cũng có người bị các cậu đánh cho bị thương, cậu làm vậy là đang gây sự
Tần Minh nói với vẻ coi thường: “Ông bị mù à? Chúng tôi chỉ là khán giả bình thường thôi. Người của chúng tôi bị quấy rối mà không thể phản kháng ư? Bạn của tôi bị đánh mà chúng tôi cũng không thể phản kháng ư?”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.