Chương trước
Chương sau

"Anh nói mau, ngoài em và Nhiếp Hải Đường còn có ai nữa? Bạch Ngọc Thuần nhà họ Bạch hả?"
Trên máy bay tư nhân thuế về Hoa Hạ, Mộc Tiêu Kiều tức giận ngồi bên cạnh Tần Minh, cô rất để ý vấn đề "mấy người" mà Tần Minh nói, đối với vấn đề kiểu này phụ nữ vô cùng mẫn cảm.
"Ừm... Chuyện này..." Ánh mắt Tần Minh trốn tránh, anh thật sự vô cùng rối bời, anh chỉ nhất thời nói sai, ai ngờ lại bị bắt thóp.
Tần Minh nói: "Nếu là Thuần Thuần, anh và cô ấy là bạn học..."
Mộc Tiêu Kiều đột nhiên ngồi thẳng người, căng thẳng sán lại gần, cách mặt Tần Minh chỉ có mấy centimét, nói: "Khoan đã, anh gọi cô ta là gì? Thuần Thuần? Anh chắc chắn người mình gọi không phải em gái em chứ?"
Tần Minh nheo mắt, hình như trước kia anh cũng gọi Mộc Tư Thuần là Thuần Thuần, trùng hợp hai người có tên giống nhau.
Mộc Tiểu Kiều nói về ghen tuông: "Hừ, trước kia anh ở rể, sao em lại không phát hiện anh thích nhiều người như vậy chứ?"
Tần Minh vội vàng giải thích: "Thật đấy, anh và cô ấy chỉ là bạn bè tốt. Bọn anh chưa từng xảy ra chuyện gì cả."
Mộc Tiêu Kiều vẫn tức giận phòng má, ghen tuông bộc phát: "Vậy tại sao khi tham gia hoạt động nào, trên cổ cô ta cũng đeo dây chuyền kim cương máu mà lúc trước anh mua khi em và anh tham gia buổi đấu giá tư nhân ở thành phố Quảng? Không phải anh tặng cô ta thì là cô ta trộm của anh chắc?"
"Ừm... Chuyện này..." Ánh mắt Tần Minh trốn tránh, đúng là anh đã mua nó, đúng là nó là đồ vật thuộc về anh, nhưng anh tặng Bạch Ngọc Thuần vào sinh nhật của cô ấy sao lại bị Mộc Tiêu Kiều bắt thóp? Đúng là xui xẻo.
Mộc Tiêu Kiều khoanh hai tay quanh bộ ngực nở nang, nói: "Không còn lời nào để nói đúng không?".
Tần Minh đáp: "Không, thật sự không phải chuyện của cô ấy".
Mộc Tiêu Kiều thấy Tần Minh nói như vậy mới thầm thở phào một hơi, nói với dáng vẻ suy nghĩ như một thám tử chuyên nghiệp: "Xem ra quả nhiên không phải cô ta mà là Tôn Thường Hi"
"Ừm... Chuyện này.." Tần Minh im lặng để trán, anh bị mắc bẫy rồi! Dáng vẻ ghen tuông ban nãy là giả vờ?
Đột nhiên Mộc Tiêu Kiều há miệng cắn vào mu bàn tay Tần Minh.
Tần Minh bị đau nhưng không dám cựa quậy, mặc kệ Mộc Tiêu Kiều cắn.
Một lúc lâu sau Mộc Tiêu Kiều mới nhả ra, trên mu bàn tay Tần Minh lộ ra dấu hai hàm răng đều tăm tắp, có thể thấy rõ ràng, đồng thời Mộc Tiêu Kiều cũng rưng rưng nước mắt.
Lòng Tần Minh chấn động, anh hiểu được lòng Mộc Tiêu Kiều đau khổ, trong tình huống cô biết rõ nhất định phải cạnh tranh với Nhiếp Hải Đường, cô vẫn là lựa chọn cạnh tranh, nhưng hết lần này tới lần khác Tần Minh không hoàn thành được lời hứa hẹn với cô, lại trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng Mộc Tiêu Kiều vẫn yêu anh.
Anh cũng cảm thấy mình quá vô liêm sỉ.
Anh khẽ vuốt ve khuôn mặt của Mộc Tiêu Kiều, nói: "Anh không đáng để em đau lòng như vậy."
Mộc Tiêu Kiều nức nở nói: "Trong tình yêu nào có đáng hay không đáng, em thích đồ khốn khiếp như anh, anh đã trộm mất trái tim em. Tuy anh rất cặn bã, nhưng em vẫn không bỏ được anh. Đều tại anh, đều tại anh"
Bịch bịch bịch, Mộc Tiêu Kiều nằm trong ngực Tần Minh, giơ bàn tay trắng như tuyết đấm anh loạn xạ.
Đánh một lúc lâu, khóc cũng mệt rồi, Mộc Tiêu Kiều mệt mỏi nằm trong ngực Tần Minh ngủ thiếp đi.
Tống Dĩnh ngồi ở bên cạnh cách đó không xa vắt chéo cái chân thon dài, chống cằm, tuy trước mặt bày máy tính và rất nhiều tài liệu chờ xử lý, nhưng ánh mắt của cô ta lại nhìn Tần Minh mãi.
Toàn bộ người của Hoàn Vũ đều biết cô ta thích Tần Minh, nhưng chỉ có cô ta tự biết Tần Minh chỉ xem cô ta như là đồng bọn quan trọng, thậm chí là người thân.
Nhưng người thân này là anh em chứ không phải người yêu.
Cô ta cũng ám chỉ rất nhiều lần nhưng vẫn không thể khiến Tần Minh chính thức chấp nhận cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.