Bạch Ngọc Thuần nắm lấy tay Tần Minh, cảm kích nói: "Tần Minh, cảm ơn anh. Nếu không nhờ có anh thì vừa rồi em cũng không có dũng khí từ chối. Nhưng, bây giờ tiền thuốc men của anh trai và chị dâu em là quan trọng nhất, em cũng không vòng vo nữa, anh có thể nghĩ cách giúp em không? Em có thể làm công để trả tiền cho anh."
Tần Minh cười: "Đương nhiên, đây, bên trong tấm thẻ ngân hàng này có hơn một tỷ, em cầm lấy trước đi, khi trở về Hoa Hạ thì cứ dùng nó để trả tiền thuốc men cho anh trai em."
"Hả? Nhiều như vậy sao?"
Bạch Ngọc Thuần vô cùng kinh ngạc nói: "Không cần nhiều như vậy đầu, bác sĩ nói là chi phí điều trị tiếp theo đại khái hơn ba trăm nghìn tệ thôi."
Tần Minh cố đẩy qua nói: "Cầm lấy đi, chúng ta là bạn bè mà đúng không? Chút chuyện nhỏ này không tính là gì."
“Chuyện, chuyện này còn gọi là chuyện nhỏ..”
Bạch Ngọc Thuần nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, trong lòng rất ngọt ngào, mọi vấn đề lớn bằng trời trong mắt cô ấy luôn sẽ trở nên vô cùng dễ dàng sau khi Tần Minh xuất hiện.
Bạch Ngọc Thuần thở dài nói: "Em luôn cảm thấy mình luôn dựa vào anh, em luôn muốn tự mình giải quyết vấn đề không biết bao nhiêu lần, nhưng... ôi, em thật vô dụng.
"Ha ha ha.."
Tần Minh cười sờ đầu cô ấy, nói: "Giúp đỡ người khác là niềm vui, anh giúp em, em mang lại cho anh niềm vui mà"
Bạch Ngọc Thuần ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127650/chuong-952.html