Chương trước
Chương sau

Bạch Tĩnh Thần phẫn nộ quát: "Đủ rồi, tạo không phải tới để nói nhảm với mày. Mày bớt truyền những tư tưởng kỳ lạ cho em gái tạo đi. Tiểu Thuần, qua đây.

Gã nói xong kéo Bạch Ngọc Thuần qua và nói: "Ba rất lo lắng cho em đấy. Em đừng chạy lung tung, nhỡ gặp phải những kẻ không đứng đắn thì sao? Em tưởng nó thật lòng muốn giúp em chắc? Nó đê tiện, thèm muốn thân thể em chứ không phải là kẻ tàn phế như tên Triệu Chính Ngôn kia đâu. Tên này độc ác đáng sợ lắm."

Tần Minh bất mãn nói: "Cẩn thận cái miệng của cậu đấy, Bạch Tĩnh Thần.

Bạch Tĩnh Thần chẳng những không giảm bớt, trái lại nói chuyện càng kiêu căng hơn. "Hừ, sao thế? Mày muốn ra tay ở đây à? Thế mày đã hỏi qua bạn tao chưa?"

Bạch Tĩnh Thần vừa dứt lời, mấy vệ sĩ bên cạnh lập tức bước tới cản Tần Minh.

Người đàn ông dẫn đầu cảnh cáo bằng tiếng Anh rất tệ: "Thằng nhóc, mày thức thời thì tém lại đi. Bất kể mày ở Trung Quốc oai phong thế nào, chỗ này lại là Nhật Bản đấy."

Tần Minh ngẩn người. Người này tất nhiên không phải là vệ sĩ do nhà họ Bạch tự dẫn theo, rất có khả năng là vệ sĩ của đối tượng mà bọn họ muốn thực hiện cuộc hôn nhân thương mại.

Tần Minh nhếch môi nói: "Chỉ dựa vào bốn, năm người các anh mà đòi bắt được tôi sao?" "Vậy mày có thể thử xem." Người đàn ông có vóc dáng trung bình trong bốn người đột nhiên rút thanh đạo gỗ bên thắt lưng ra.

Một bóng kiếm chém về phía Tần Minh làm trái tim anh lập tức bùng nổ, cũng chợt ngừng hít thở.


Tần Minh khôi phục lại ý thức ngay trong nháy mắt nhưng thanh kiếm gỗ đã chém xuống đầu anh. Anh còn chưa kịp tìm hiểu xem cảm giác kỳ lạ vừa rồi là gì, lập tức lùi lại. Chẳng qua phía sau là một gốc cây Anh Đào nên anh không thể lùi lại được, đụng vào cây và ngã xuống đất.

Người đàn ông cầm thanh đao gỗ kia cũng dừng chém xuống, cười nhạo nói: "Thật sự chẳng có gì đáng sợ cả, hóa ra là người tập võ Hoa Ha."

Không ngờ gã nói tiếng Trung rất lưu loát.

Tần Minh ngẩn người: "Sao anh có thể nhìn ra được?"

Người đàn ông cầm thanh đao gỗ nói: "Bởi vì tao đã giết rất nhiều người Hoa Hạ chúng mày. Ha ha ha, chúng đều là người tập võ như mày"

Tần Minh nói: "Vậy anh cho rằng tôi sẽ sợ sao? Anh chưa chắc đã nuốt trôi được tối đầu"

Trong lúc hai người nói chuyện, Bạch Tĩnh Thần đã kéo Bạch Ngọc Thuần rời đi.

Người đàn ông cầm thanh đao gỗ thấy Tần Minh đứng lên, dường như còn muốn đánh tiếp thì lạnh lùng nói: "Này này, trông mày thật đáng sợ đấy. Chẳng lẽ mày còn muốn tiếp tục sao? Nhưng hôm nay là tết Dương lịch lại có nhiều du khách tới thăm đền Thần Đạo, mày cứ nhất quyết muốn nhìn thấy máu à? Chúng tao là người Đông Anh Xã, tạo không biết mày và em gái nhỏ kia có quan hệ gì nhưng cô ấy sẽ là vợ chưa cưới của cậu chủ bọn tao. Nếu mày không phục thì tới cướp người đi."

Người đàn ông cầm thanh đao gỗ nói xong thì ném lại một tấm thể bài bằng gỗ và rời đi. Trên thẻ bài gỗ là biểu tượng hình lá Phong, hình vẽ mà một số gia tộc quyền quý bên Nhật dùng để truyền thừa, tượng trưng cho một gia tộc nào đó.

Tần Minh cầm lấy tấm thẻ bài. Nếu anh đã biết đối phương là ai thì không cần phải vội nữa.

Hơn nữa, anh không ngờ người Đông Anh Xã này lại không nhận ra anh, đúng là may mắn.

Tần Minh đang định quay về thì điện thoại di động chợt đổ chuông. Anh mới kết nối đã nghe được tiếng súng vang lên.

Khương Thành Vũ nói với vẻ khẩn cấp: "Alo, cậu chủ, cậu không sao chứ? Chúng tôi bị tập kích, người của anh Toshio đều bị thương, chúng tôi đang chạy trốn"

Tần Minh hỏi: "Anh đã biết là ai làm chưa?"

Khương Thành Vũ nói: "Cậu chủ, chúng là mấy thành viên Ám Bộ phản bội, còn có gián điệp do Thường Tuấn Đông cho nằm vùng ở Nhật Bản."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.