Lúc trong lòng Bạch Ngọc Thuần tuyệt vọng lại gặp được Tần Minh ở nơi đất khách quê người, dường như ông trời thương xót cho cô ấy mà giơ tay ra giúp đỡ.
Tần Minh lên tới chỗ đền thờ, kéo cô ấy vòng qua đám đông thăm đền Thần Đạo tới bãi cỏ phía sau.
Anh nói thầm: "Ừ, ở đây không có ai theo dõi nữa. Em nói đi, lần này em lại gặp phải rắc rối gì vậy?"
Bạch Ngọc Thuần nhìn Tần Minh, nghe anh nói vậy thì chợt thấy mũi cay cay và òa khóc.
"Hu hu.." Bạch Ngọc Thuần đột nhiên củi đầu, nước mắt rơi xuống.
Tần Minh xoắn xuýt, vội vàng an ủi: "Em sao vậy? Có phải anh trai và chị dâu em đã làm gì không?"
Bạch Ngọc Thuần đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Sao anh biết anh trai và chị dâu tới tìm em? Nhưng... bọn họ không gây khó dễ cho em như trước kia"
Tần Minh lại hỏi: "Vậy bọn họ đến giúp em à?"
Bạch Ngọc Thuần thoáng ngây người rồi chợt hỏi: "Anh bảo bọn họ tới tìm em, giúp em à?"
"À, cái này.." Tần Minh vốn không muốn nhận, vì trong mắt anh thì chuyện này chẳng là gì cả. Nếu Bạch Đại Hữu cải tà quy chính, bọn họ lại có tình cảm anh em suốt hai mươi năm, anh chỉ thuận tiện cho chút ân tình mà thôi.
Ai biết Bạch Ngọc Thuần lại khóc sướt mướt nói: "Anh em vì giúp em mà bị người nhà họ Bạch đánh cho phải vào viện rồi, hu hu.." ".." Tần Minh nheo mắt và cảm thấy cạn lời. Bạch Đại Hữu kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127635/chuong-937.html