Tần Minh, đám người này của cậu có thể so được với thực lực của lính đặc chủng quốc gia.
Nhưng không may cho cậu là lúc mười hai tuổi tôi đã có thể chất đánh bại được lính đặc chủng.
Hơn nữa tôi cũng đã từng tham gia vào lực lượng đặc chủng, sau đó cảm thấy trong quân đội không thể rèn luyện mình nên tôi đã rời đi.
Xét về thế lực thì ở Hoa Hạ, thế lực của Hoàn Vũ các người quá yếu. Hoa Hạ không phải là quốc gia phương Tây, không chịu sự kiểm soát của tư bản.
Cậu có tin là chỉ với một cuộc điện thoại của tôi, tập đoàn Hoàn Vũ của cậu sẽ không thể tiếp tục hoạt động ở Bắc Kinh và phải đóng cửa vào ngày mai không?
Xét về thực lực, vừa rồi thấy cậu đánh bại vệ sĩ của chị Hỏa, hừ, cũng có chút chiêu trò đấy, điều này khiến tôi rất bất ngờ. Nhưng trình độ cũng chỉ ngang với lúc tôi mười một mười hai tuổi thôi.
Xét về tiền tài, ha ha, nhà họ Triệu của vợ sắp cưới của cậu thì khỏi phải nói, họ là đồng minh thân thiết với nhà họ Lý chúng tôi. Nhưng bản thân nhà họ Lý chúng tôi cũng không thiếu tiền.
Cậu muốn đấu với tôi ư? Ở Hoa Hạ, ở Bắc Kinh, xin hỏi cậu lấy cái gì để đấu với tôi đây?”
Từng câu từng chữ của Lý Thuấn đều vô cùng kiêu ngạo: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn phô trương quá nên mới để chị Hỏa làm thay. Cậu chủ Tần, cậu hãy ra về đi, nếu không thì cậu sẽ thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127574/chuong-876.html