Chương trước
Chương sau

Người đó vừa dứt lời thì lại có một người phụ nữ nói: “Nhà họ Triệu? Ông không nói rõ thì tôi còn tưởng là nhà họ Triệu của Triệu Trinh chứ? Một người thân họ hàng xa như ông thì giả bộ cái gì? Tôi nói thật, nhà họ Lý chúng tôi muốn có được căn nhà lớn này, mai sau cậu chủ Lý Thuấn của chúng tôi muốn dọn ra ở riêng, nơi này là địa điểm thích hợp.

Có một người đàn ông lên tiếng: “Hừ, uy phong của nhà họ Triệu rất to lớn, chẳng lẽ còn không cho người khác đường sống ư? Ông chủ Hans Michael của tôi cũng rất có hứng thú, nhà họ Lý các cô còn muốn mở rộng thị trường sang nước Mỹ không đây?”

Bộp, lại có một người đàn ông nói: “Hừ, tôi không quan tâm gia tộc giàu sang quyền thế của Bắc Kinh các người, Hồng Lão Tứ tôi không thiếu tiền, không sợ phiền phức, hơn nữa tôi còn là người trong giới xã hội đen, chắc hẳn là mọi người đều biết tôi. Tôi đã lên tiếng ở đây rồi, ai dám tranh giành với tôi thì chính là gây khó dễ cho mấy chục nghìn anh em của phòng thương mại Hồng thị.

“Hồng Lão Tứ, một người trong giới xã hội đen như ông mà cũng dám ngang ngược như vậy? Có tin chiều nay tôi gọi người tới bắt ông hay không.

“Bắt đi, tha hồ mà bắt, có bằng chứng thì ông bảo tòa án phán tôi tội tử hình, hoặc ông có thể tự ra tay. Để xem các anh em của phòng thương mại Hồng thị chúng tôi có làm rùa rụt cổ không”

“Tất cả đừng tranh cãi nữa, mọi người giữ lại chút thể diện cho họ Lưu tôi đi...

“Ông Henry, ông phải bán căn nhà này cho tôi, tôi đảm bảo rằng sau này bọn họ sẽ không quấy rầy ông”

Ở đại sảnh, tất cả mọi người đều mồm năm miệng mười, không ai chịu nhường ai, tranh giành nhau đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.

Đám người Mộc Hải Nhiễm và Tần Minh không thể chen miệng vào được.

Mộc Tiêu Kiều kéo tay Tần Minh và nói: “Phải làm sao đây? Những người này đều có bối cảnh, không dễ nói chuyện đâu.”

Tần Minh lắc đầu với vẻ coi thường: “Được rồi, chẳng phải giải quyết hết những người này là được rồi sao? Dù sao thì tôi cũng có nhiều kẻ thù rồi, không ngại nhiều hơn mấy người nữa đâu.”
Choang, Tần Minh thẳng tay ném chén trà xuống đất.

Trong nháy mắt, tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người anh.

Tần Minh chỉ vào Mộc Hải Nhiễm, nói: “Lá gan của các người cũng lớn thật đấy, đó là nhà tổ của nhà họ Mộc, mà cụ Mộc vẫn còn tại thế, các người không coi ông ấy ra gì sao?”

Một người đàn ông nói với vẻ khinh thường: “Nhóc con, cậu có bản lĩnh gì mà lên tiếng ở đây chứ? Còn chưa đủ lông đủ cánh, về nhà mà bú sữa mẹ đi”

Tần Minh vung tay lên: “A Long, ra tay đi!”

Anh vừa dứt lời, A Long đứng ở đằng sau lập tức đi thẳng đến chỗ người đàn ông vừa lên tiếng kia, vệ sĩ của người đó cũng lập tức ra tay ngăn A Long lại.

Nhưng trong một không gian chật hẹp như vậy, A Long đấu một chọi bốn nhưng tay chân anh ta vẫn rất lưu loát điêu luyện. Một cú đấm tung ra, lại thêm một cú đạp, bốn tên vệ sĩ lập tức ngã xuống đất, không dậy nổi.

Mà sắc mặt người đàn ông ăn nói ngông cuồng kia cũng lập tức thay đổi, ông ta nói: “Phía sau tôi còn có nhà họ Dương đấy, nhà họ Dương ở quân...

Bụp!

A Long dứt khoát ấn đầu ông ta xuống bàn.

Tần Minh bước tới, anh cầm một chén trà lên đổ xuống mặt ông ta, sau đó nói: “Tôi tên Tần Minh, là phó chủ tịch của tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ. Tôi trả một chút nợ ân tình cho cụ Mộc, hôm nay đến đây là để lấy lại căn nhà tổ cho ông ấy.

Trong đám các người, ai không phục thì có thể ra tay. Đánh ông ta tàn phế cho tôi!”

Tần Minh vừa ra lệnh, A Long đã vung nắm đấm lên, đánh gãy toàn bộ chân tay của người đại diện của nhà họ Dương. “Ả á!” Hiện trường vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, người đó bị A Long ném thắng ra ngoài. Có tám đối thủ cạnh tranh nhưng hiện giờ đã bớt đi một tên.

Lần này tác phong của Tần Minh vô cùng tàn nhẫn, nhưng cũng rất có khí thế, lập tức khiến bảy thế lực còn lại phải nhìn về phía anh.

Hồng Lão Tử người vừa rồi còn tỏ ra vô cùng ngông cuồng nói: "Tần Minh? Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ? Tôi đã từng nghe qua, tôi còn từng uống rượu với Thích Minh Huân – người phụ trách khu vực Hoa Bắc của các cậu đấy. Dù sao thì cũng chỉ là xí nghiệp đa quốc gia có quy mô lớn mà thôi. Ha ha ha, cậu nhóc, hình như ông chủ của các cậu là người Mỹ, nhưng đây là Hoa Hạ cơ!”

Người khác vừa nghe nói tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ có lai lịch như vậy thì đều tỏ ra coi thường.

“Một xí nghiệp đa quốc gia giàu có ư? Ha ha, đúng là tư duy điển hình của người Mỹ. Đây là Hoa Hạ, chỉ có tiền không thôi thì chưa đủ đâu.”

“Cậu nhóc, cậu rất kiêu ngạo đấy, còn dám xử cả người đại diện của nhà họ Dương. Ha ha, cũng không cần chúng tôi phải ra tay, sau này nhà họ Dương tìm đến cửa thì cậu sẽ phải khóc cho mà xem.”

“Không lẽ là cậu muốn tán gái đấy chứ? Nghe nói nhà họ Mộc có hai cô con gái đều thuộc dạng sắc nước hương trời. Đám con nhà giàu bây giờ đúng thật là... không biết trời cao đất dày.

“Ở đất Bắc Kinh này, phàm là người ngông cuồng thì ai mà không có kẻ chống lưng? Cậu nhóc, cậu dám khiến người của nhà họ Dương bị tàn phế thì bọn họ cũng dám khiến cậu tàn phế đấy. Cậu còn muốn đối phó với chúng tôi ư? Cậu tự cầu phúc cho mình đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.