Tần Minh nhe răng, nói: "Anh là một sinh viên kinh tế lại chạy đi luyện công phu, đúng là đau chết mất."
Nhiếp Hải Đường cười trộm: "Anh là người thừa kế của siêu doanh nghiệp chứ không phải là người làm thuê, biết một ít đại khái cũng tốt. Anh có thể dùng tiền thuê nhân tài nhưng luyện tập công phu và cận chiến lại có thể giúp anh tự vệ trong lúc quan trọng. Anh quên lần chúng ta bị tập kích ở thành phố Quảng sao?"
Tần Minh thầm rùng mình. Đúng vậy, anh đã là người thừa kế giàu nhất thế giới, một khi người quản lý chuyên nghiệp vừa offer, sẽ có rất nhiều nhân tài mặc cho anh lựa chọn.
Mà nhớ lại trước đây khi Thường Hoan – con cả của Thường Hồng Hi đánh lén hai người ở thành phố Quảng, lúc đó Tần Minh chỉ có sức lực bình thường chứ không biết công phu, suýt nữa đã mất mạng.
Tần Minh cười dịu dàng: "Ừ, Hải Đường em nói đúng, mấy ngày qua cũng nhờ có em bôi thuốc cho anh. Nếu để chị Tống làm sẽ chà rất nhẫn tâm, thật sự không xem anh là người nữa."
Nhiếp Hải Đường liếc nhìn Tống Nghĩa Linh đang nghịch điện thoại bên cạnh, nói: "Cô Tống, thuốc này bán ở đâu vậy? Thuốc này dùng hơn một tuần cũng sắp hết rồi, có lẽ sau này còn cần dùng tới nó"
Tống Nghĩa Linh bĩu môi, nói: "Ngoài hiệu thuốc và bệnh viện đều không bán thứ này, phải tới buổi đấu giá dành riêng cho gia tộc quyền quý. Mấy thứ này dùng tốt nên có rất nhiều người tranh cướp đấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127551/chuong-853.html