Tần Minh vô cùng bất ngờ, anh vừa nghe đám người Triệu Bàn nói xấu Tôn Thường Hi thì lập tức nổi giận, dồn hết sức lực vào hai ngón tay và ép khí xuống bụng, phát lực với khoảng cách chỉ có hai, ba centimet, đã một lần hành động xuyên thủng được tấm ván gỗ.
"Ôi, tôi đau chết đi được. Sưng rồi, ngón tay tôi sưng lên rồi."
Tần Minh cầm cự được một lát thì ném luôn tấm ván gỗ, ôm ngón tay kêu lên thảm thiết. Có câu mười ngón tay liền với tim, vừa đau thì ai chịu nổi.
Tống Nghĩa Linh thản nhiên nói: "Chuyện này chẳng phải là bình thường sao? Cậu không phải là sinh viên à? Dù sao cậu cũng phải hiểu lực tương tác với nhau, cậu đánh xuyên qua tấm ván gỗ thì ngón tay cậu chắc chắn phải bị thương chứ? Lẽ nào cậu nghĩ cậu có thể dùng khí công để bảo vệ cơ thể à?"
Tần Minh ôm ngón tay. Không ngờ nó lại sưng rồi?
Anh nói: "Vậy anh chị luyện võ từ nhỏ làm sao chịu nổi?"
"Liều mạng mà chịu thôi."
Tống Nghĩa Linh giơ tay về phía Tần Minh, trên đó đầy những vết chai dày, mỗi ngón tay đều có sẹo. Hơn nữa cô ta rõ ràng là phụ nữ mà tay to chẳng khác nào tay đàn ông.
Tống Nghĩa Linh mỉm cười nói: "Cậu đau nhiều thì cơ thể sẽ quen thôi. Đau hết lần này tới lần khác rồi sẽ không còn cảm thấy đau nữa. Tần Minh, cậu giỏi đấy, mới học nửa ngày mà đã học được, chẳng kém hơn tôi trước đây là mấy."
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127549/chuong-851.html