Tuy trông cô vẫn còn rất yếu, nhưng quả thực đã tỉnh.
“Bồi thường cho em... cũng... được. Hô hấp của Hoàng Thư Đồng rất mỏng manh, cô nói: “Em vẫn nhớ những lời anh nói... trên đảo... anh cũng thích em... đúng không?”
Mặt Tần Minh đen lại, anh che mặt xoắn xuýt không nói nên lời.
Nói thật thì khi ấy anh thấy Hoàng Thư Đồng trúng đạn vì mình nên rất cảm động. Anh không phải Triệu Chính Ngôn, không phải chồng chưa cưới của cô, cô mới chỉ biết thân phận thật của anh chưa đầy nửa tháng nhưng cô vẫn có thể chấp nhận và yêu anh.
Tần Minh có lý do để cảm động. Hơn nữa lúc đó Hoàng Thư Đồng đang hấp hối, anh chỉ lừa như vậy trước lúc cô qua đời để cô không phải ra đi mà vẫn mang theo nuối tiếc thôi.
Kết quả là Hoàng Thư Đồng vẫn sống, còn tỉnh táo nhớ rõ ràng những điều đó.
Hoàng Thư Đồng nắm chặt tay Tần Minh bảo: “Thật ra em có một bí mật muốn nói với anh, có thể bây giờ chỉ một mình em biết.”
Tần Minh vỗ về: “Suyt, em vừa tỉnh lại đừng nói lung tung nữa. Để anh gọi bác sĩ tới.
Hoàng Thư Ðồng nhẹ nhàng lắc đầu, không chịu buông tay Tần Minh: “Ngực em đau lắm, rất đau. Lúc hôn mê, trong đầu em chỉ nghĩ đến anh. Anh đã nói thật ra anh cũng thích em, chỉ là anh ngại thân phận mình nên mới trốn tránh, không dám nói. Vậy nên em luôn nghĩ mình phải mau chóng tỉnh lại, em không quan tâm anh có tiền hay không, em vẫn thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127504/chuong-806.html