Chương trước
Chương sau

Tuyến từ Thái Bình Dương đến biển Hoa Đông khá an toàn nên không sắp xếp nhiều lính đánh thuê lắm. Đảo Độc Xà này có lẽ trước đây bị bỏ hoang, nhưng hiện tại đã bị Thường Quân Diệp kiểm soát trong âm thầm.
“Tại sao anh ta lại phải chém một tay của mình?"
Trong lòng Tần Minh nghĩ thầm: “Chỉ sợ là muốn đàm phán quyết liệt với cha nuôi, nhưng lại không muốn giết mình, cho nên mới dùng máu tươi để uy hiếp cha nuôi.
“Cái tên khốn nạn.”
Tần Minh rất buồn phiền. Con trai cả Thường Hoan và con trai thứ Thường Tuấn Đông đều đã bị giam giữ.
Lúc trước bọn họ cũng phát động công kích như sấm sét đối với Tần Minh, nhưng đều thất bai.

Thế mà Thường Quân Diệp người không nổi bật nhất trong ba đứa con, lại chiến thắng.

Cả bốn người đều bị vứt bỏ một cách thô bạo trong một khoảng không gian trống trong hang động. Hai tên lính đánh thuê nước ngoài ở bên cạnh họ, mỗi người đều cầm một khẩu súng lục, lộ ra ý cười hung dữ.

Người đàn ông tóc vàng nhìn Lý Mộng rồi lại nhìn Hoàng Thư Đồng, liếm môi nói: "Max thực sự hiểu công việc khó khăn của chúng ta, còn đưa hai cô gái xinh đẹp này đến đây. Bộ ngực này, dáng người này, ha ha ha, nếu như còn trinh thì càng tốt hơn"

Lý Mộng sợ hãi, nhanh chóng chỉ vào Hoàng Thư Đồng nói: "Tôi không phải gái trinh, tôi không phải. Xin các anh hãy thả tôi đi, tôi rất khô khan nhàm chán. Cô, cô ta là một ngôi sao lớn, đã đóng rất nhiều phim, hát rất hay, kêu lên sẽ làm các anh hài lòng. Anh nhìn này, cô ấy trông xinh đẹp hơn tôi nhiều"

Cả người Hoàng Thư Đồng run lên, tức giận nói: "Không biết xấu hổ."
“Ha ha ha.
Bốn tên lính đánh thuê người nước ngoài cười:
“Không thành vấn đề, các cô đều đẹp, chúng tôi đều thích. Nhất định bọn tôi sẽ yêu thích cho đến khi ông chủ ra lệnh giết các cô, ha ha hạ”

Hoàng Thư Đồng và Lý Mộng nghe vậy thì sợ hãi đến mặt cắt không còn một giọt máu. Họ không chỉ chặt tay Tần Minh, mà còn muốn bạo hành các cô?

Trên một hòn đảo nhỏ gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay này, chắc chắn bốn người đàn ông phải thay phiên nhau lên. Nghĩ đến những ngày tháng sắp tới, bọn họ làm sao có thể chịu đựng được?

Hai người phụ nữ run rẩy cả người, sợ đến không nói nên lời, Hoàng Thư Đồng kêu cứu và muốn đi về phía Tần Minh để dựa vào, nhưng lại bị cưỡng ép kéo ngã xuống đất.

Tần Minh muốn cử động nhưng lại bị một khẩu súng lục đặt trên đầu, tên lính đánh thuê kia chửi: “Nhóc con, mày tên là Tần Minh? Là Thái tử mới của Hoàn Vũ sao? Nếu mày thừa nhận, tao sẽ gây mê cho mày, không thừa nhận thì tao sẽ chém mày như chém một con lợn."

Đối mặt với khẩu súng lục này, Tần Minh lập tức không dám động đậy.
“Ha ha ha”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Minh, người đàn ông tóc vàng rất hưng phấn cười to một tiếng: “Đừng nóng vội nhé. Đợi lát nữa quay video chặt tay chúng mày, chúng mày sẽ được xem bọn tao chơi phụ nữ của chúng mày. Không chỉ mất đi cánh tay mà còn mất cả tôn nghiêm đàn ông nữa, ha ha ha. Đây chính là kết cục khi đắc tội với cậu Ba đấy”


Rầm!

Người đàn ông tóc vàng di chuyển qua một cái bàn và đè tay trái của Triệu Chính Ngôn đang bối rối lên đó.

Triệu Chính Ngôn hoảng sợ nói: "Các người thả tôi ra, tôi không biết tôi là ai, các người...

Chát.

Người bên cạnh tát vào miệng của Triệu Chính Ngôn bay cả răng ra, miệng cậu ta toàn là máu.

Người đàn ông tóc vàng nói: "Lải nhải ít thôi, người Trung Quốc chúng mày có câu nói cá nằm trên thớt, giống mày bây giờ đấy. Nói, mày là Tần Minh phải không? Bên cạnh mày là anh em song sinh à? "

Triệu Chính Ngôn bị đánh đến choáng váng, đáp: "Tôi không biết, tôi không nhớ gì cả.”

Người đàn ông tóc vàng lấy ra một bức ảnh thật của Tần Minh, so sánh với ngoại hình của Triệu Chính Ngôn và nói: "Cũng không sao, chém cả hai thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Để các anh đây đi ngủ với người phụ nữ của các chú nhé, a ha ha ha. “

Chao ôi, một con dao cắt gỉ sét được lấy ra, một người đàn ông giữ chặt thân thể và hai tay của Triệu Chính Ngôn. Bên cạnh có hai tên lính đánh thuê, một tên cầm súng khống chế hai người phụ nữ, một tên khống chế Tần Minh.

Triệu Chính Ngôn nhìn con dao gỉ sét, không chém nhanh được sẽ đau đớn bao nhiêu chú?

Cậu ta sợ hãi cầu xin tha thứ: "A, đừng mà, tôi không biết tôi là ai, làm ơn, đừng mà."

Tần Minh ở bên cạnh bị súng lục đặt trên đầu, vô cùng sốt ruột. Anh nhìn về phía Hoàng Thư Đồng đang sợ hãi, nhảy mắt liên tục, ra hiệu cho cô làm động tác thu hút sự chú ý.

Thực ra Hoàng Thư Đồng hiểu ý của Tần Minh, nhưng cô sợ đến mức không dám động đậy.

Xoet!

Người đàn ông tóc vàng chém xuống một phát, máu bắn tung tóe trong ba bước. “A!” Triệu Chính Ngôn đau đớn kêu lên, nhưng chỉ mới rách da và gãy xương, vết thương cũng không sâu.

Vì con dao quá cùn. “Ặc, ha ha ha. Bốn tên lính đánh thuê người nước ngoài phá lên cười nói: “Đúng vậy, chính là tiếng kêu thảm thiết này, thứ mà cậu Ba yêu cầu chính là tiếng hét này. Bọn mày cho rằng chặt một dao là xong sao? Đương nhiên không phải, phải tra tấn từ từ. Hai người đẹp các cô cũng nhìn xem, nếu các cô không nghe lời chúng tôi sẽ có kết cục này đấy.
“A!”
Hoàng Thư Đồng sợ tới mức che mặt, đột nhiên chạy tới bên người lính đánh thuê đang canh giữ mình.
“Này, làm sao vậy? Trông cô ta chặt vào"
Ba người còn lại lập tức mắng: "Một người phụ nữ cũng không trông được à?”

Đúng lúc này, Tần Minh nhướng mày, con ngươi thu nhỏ lại. Bất kể thế nào thì Hoàng Thư Đồng đã thu hút sự chú ý của bốn tên lính đánh thuê, anh đột nhiên ngả người về phía sau, tránh đi nòng súng rồi vung tay ra. Đối diện với anh chính là tên lính đánh thuê, một tay anh bóp cổ họng và tay kia giữ lấy khẩu súng của gã.
"A! Mày!"
Tên lính đánh thuê kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt mất tập trung đã bị tóm lấy cơ hội? Gã nhìn Tần Minh với ánh mắt không thể tin được và cố gắng phản kháng.

Rắc, Tần Minh uốn người bẻ gãy tay gã, cướp lấy khẩu súng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.