Hoàng Thư Đồng nói tiếp: “Anh đã lấy mất nụ hôn đầu của em, đúng không? Người đã thân mật với em là anh, người đã cùng em trở về căn hộ của em là anh, người đã nói với em rằng anh đã lấy lại năng lực của mình ở thị trấn Cổ Thủy cũng là anh, phải không? Không, ba tháng trước, anh là người sau vụ tai nạn xe nhỉ? Em đã nói rồi, làm sao mà sau vụ tai nạn xe, người lại đen đi và không còn bị cận thị nữa chứ?"
Tần Minh nói: "Cô biết cả rồi, tại sao phải...
Hoàng Thư Đồng hỏi ngược lại: "Anh không tò mò em biết từ khi nào ư?"
Tần Minh ngạc nhiên nói: "Không phải mới biết lúc nãy sao?"
Hoàng Thư Đồng lắc đầu trả lời: "Đêm hôm đó, cái đêm mà anh qua đêm trong căn hộ của em, em nghe lén anh gọi điện thoại ngoài ban công, khi ấy em đã nghe thấy một ít."
Tần Minh vỗ trán. Quả nhiên là lần đó, anh nghe điện thoại quá nhập tâm. Khi đó anh còn tưởng rằng Hoàng Thư Đồng vừa mới ngủ dậy, nhưng không nghĩ rằng cô ta đã nghe lén.
Tần Minh lại hỏi: "Nếu cô đã biết, tại sao không vạch trần tôi từ sớm?"
Hoàng Thư Đồng im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng: "Em cũng không biết. Ban đầu ở Thượng Hải, em cũng cảm thấy rằng anh không phải là Triệu Chính Ngôn. Tuy nhiên anh lại nói rằng anh đã nhận một người thầy giúp anh chữa lành mắt và còn bị rám nắng nhưng tính cách đã thay đổi quá nhiều. Nếu không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127495/chuong-797.html