Khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên phía trước truyền tới âm thanh huyền náo, sau đó họ nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ.
Tần Minh nhìn thấy Trương Tiểu Nghiên và đổ một bình hoa, nước trong đó tràn ra ngoài.
Mà Lý Mộng bên cạnh đột nhiên khuỵu chân ngồi xuống đất trong tư thế hai đầu gối chụm vào nhau, cô ta vừa tủi thân vừa hối hận nói: “Tôi xin lỗi, tôi, tôi không nhìn thấy cậu ở phía sau. Tôi không cố ý đâu, xin lỗi, hu hu..."
Lý Mộng nói khóc là khóc, nước mắt lã chã rơi.
“Có chuyện gì vậy? Trương Tiểu Nghiên, cậu mù à? Không nhìn thấy người à?”
“Lý Mộng, cậu không sao chứ? Trương Tiểu Nghiên, cậu đi đường mà không có mắt à? Đáng đời.”
“Chậc, quần áo ướt hết rồi mà trời lại lạnh thế này. Woa, ngực lớn thật đó”
“Lại cãi nhau à? Lại là Trương Tiểu Nghiên sai, chậc chậc, đang đến tham quan và học tập ở công ty người khác đó.
Thấy các bạn chỉ lo hóng hớt mà không ai giúp đỡ, hơn nữa đều chỉ trích Trương Tiểu Nghiên, điều này khiến Tần Minh hết sức tức giận, trước đây sẽ không có chuyện này.
Anh lập tức cởi áo khoác, khoác lên người Trương Tiểu Nghiên rồi nói nhỏ: “Tớ về rồi.
Trương Tiểu Nghiên giật mình, quay đầu nhìn Tần Minh, cô rất bất ngờ với câu nói vừa rồi của Tần Minh, đồng thời cũng rất lấy làm lạ nhìn chiếc áo khoác đang khoác trên người mình. Tâm trạng cô rất hỗn loạn, không phải Tần Minh đã vạch rõ giới hạn với mình rồi sao? Sao lại giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127487/chuong-789.html