Gương mặt già nua của Tôn Chính Nghĩa nghiêm lại, ông cụ nổi giận nói:
“Nhà họ Diệp chúng tôi đã bị nhà họ Tôn bọn họ làm hại, nhà tan cửa nát, tôi đã không sợ chết từ lâu rồi. Hừ hừ hừ... Đối với tôi mà nói thì chết cũng là một loại giải thoát.
A Huyền đột nhiên nói xen vào: “Bố, chúng ta còn chưa thua. Con chưa thua, đám người này cũng chỉ là rác rưởi thôi, không phải là đối thủ của con. Thằng nhóc giả thần giả quỷ này, chỉ cần một tay tao cũng đánh bại được mày. Đừng tưởng là tìm được bọn tao rồi dùng tiền mua lại mấy ngọn cỏ ven tường kia là mày giỏi lắm rồi. Chúng tạo chỉ thuê mười người trong số đó thôi, những người còn lại là do họ dẫn đến theo. Những người kia đến đây cũng chỉ để rửa sạch tội danh cho bọn tao mà thôi, nào ngờ cuối cùng mày lại làm mọi chuyện thành ra như vậy”
“Đồ vô liêm sỉ!”
“Nói như mày là người vẻ vang cho lắm, thật ra mày cũng là rác rưởi thôi”
“Thả ông nội của chúng tôi ra!”
“Bố của ông đã bán tài liệu bí mật của quốc gia, ông cố nội tôi đã báo cáo đúng sự thật rồi.”
Con cháu nhà họ Tôn nghe thấy những lời đó thì nổi giận chửi ầm lên, chỉ muốn lao lên xé miệng của hai bố con kia.
Nhưng họ không dám làm vậy, ngay cả phòng tập gym họ còn chẳng vào tập, đừng nói là cận chiến.
Tần Minh tiến về phía trước, kéo Tôn Thường Hi lại rồi nói: “Chị Thường Hi, chị không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127431/chuong-733.html